Chương 22

302 18 2
                                    


Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.

“Cậu Prem?”

Là giọng của quản gia. Ông nhận lệnh từ Boun, phải luôn để mắt đến cậu. Nhưng từ sáng đến giờ, cánh cửa kia vẫn đóng chặt, chẳng có chút động tĩnh nào. Lo lắng có chuyện chẳng lành, quản gia đành mạnh dạn đẩy cửa vào.

Ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài hắt vào, phủ lên bóng dáng gầy gò đang co ro trên nền đất lạnh. Prem ôm chặt lấy hai chân, cả người run rẩy, khuôn mặt vùi sâu vào đầu gối. Xung quanh là một khung cảnh hỗn loạn: quần áo bị xé rách vương vãi, một bộ đồ lót nằm chỏng chơ trên ghế salon, ga giường nhàu nhĩ cùng những dấu vết còn sót lại trên tấm vải trắng... Và tệ hơn hết, những vệt máu nhạt nhòa vẫn còn hiện hữu.

Tim quản gia như thắt lại.

Ông không cần hỏi cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, không ngờ lại tàn nhẫn đến mức này.

Khi Prem dần tỉnh lại, quản gia đã đứng sẵn bên ngoài cửa, lặng lẽ chờ đợi.

"Cậu Prem..."

Quản gia khẽ gọi, giọng nói mang theo chút run rẩy.

Hắn bước đến, đôi mắt trầm lắng phủ đầy nỗi đau xót. Hắn chậm rãi quỳ xuống, bóng dáng cao lớn phủ trùm lên thân hình nhỏ bé của cậu. Dù không phải người thân thích, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, hắn vẫn không thể nào kìm lòng được.

Hắn muốn đưa tay đỡ cậu dậy, muốn giúp cậu đứng lên, nhưng—

"Đừng động vào tôi!"

Giọng nói run rẩy vang lên, mang theo sự hoảng loạn tột cùng.

Prem đột nhiên mở to mắt, toàn thân cứng đờ, như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. Cậu thu người lại, đôi mắt đen láy đầy cảnh giác nhìn hắn. Cả cơ thể không ngừng run rẩy, bờ môi nhợt nhạt mấp máy, đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Trong lòng quản gia quặn thắt, cảm giác tiếc nuối và bất lực đan xen đến mức không thể thốt nên lời.

Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Prem—một cậu trai trẻ với nụ cười tựa đám mây trắng nhẹ nhàng trôi giữa bầu trời trong xanh. Khi ấy, ánh mắt cậu sáng rực như nắng mai, cả người toát lên vẻ vô tư và ấm áp.

Nhưng bây giờ...

Chỉ còn lại một Prem tiều tụy, xanh xao, với đôi mắt chất chứa sự sợ hãi cùng tuyệt vọng. Cả người cậu như bị rút cạn sinh khí, chỉ còn là một cái bóng mong manh của chính mình trong quá khứ.

Quản gia đưa tay ra, nhưng rồi lại ngập ngừng dừng lại giữa không trung. Giọng nói trầm khàn:

“Không phải sợ... Là tôi...”

Hơi thở hắn đều đặn, trầm ổn, từng lời nói ra đều mang theo sự chân thành và kiên định:

“Tôi là quản gia..... Tôi sẽ không làm tổn thương cậu.”

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Prem ngước mắt nhìn hắn, đôi con ngươi đen láy nhưng không còn ánh sáng. Chỉ có sự trống rỗng, thê lương, và một chút gì đó như thể đã cam chịu mọi thứ.

( BounPrem ) Bao Nuôi - Đang BetaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ