Anh đứng đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Prem, cả người đang run rẩy.
"Quái vật, quái vật..."
Prem vẫn lặp đi lặp lại những lời đó, tay cậu vừa nắm lấy lan can rồi lại buông lỏng ra.
Vẻ mặt Prem đầy hoảng hốt, ánh mắt trở nên mờ mịt, như thể thần trí đã không còn sáng suốt.
Boun không dám kích động thêm, chỉ im lặng nói theo những lời cậu.
"Là anh, anh là quái vật... Em xuống dưới đi, được không?"
Đôi mắt Prem mở to, ngấn lệ, cậu nhẹ nhàng lên tiếng.
"Phải không? Có phải là như vậy không?"
Boun quỳ xuống, cảm nhận sự lạnh giá của mặt đất, những lời nói ấy như con dao vẫn còn cắm sâu vào trái tim anh, đau đớn đến mức anh không thể thốt lên lời.
"Phải." Giọng anh khàn đặc, mắt đỏ ngầu, và cơn gió lạnh như xé nát da thịt.
"Anh là quái vật."
Boun miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy trông còn đau đớn hơn cả những giọt nước mắt.
"Prem, em làm ơn xuống đây đi."
"Không."
Prem lắc đầu, ngồi thu mình trên lan can, như thể đang bao bọc chính mình trong vòng bảo vệ của sự sợ hãi.
Tình yêu của cậu đã tan vỡ, không chỉ là sự tổn thương, mà còn khiến cậu cảm thấy mình như một kẻ ngốc, ngay cả trong mối quan hệ mà cậu từng coi là tất cả.
Cậu cảm thấy mình bị vứt bỏ, không còn giá trị, không còn gia đình, và người cậu yêu lại toàn giả dối. Tất cả những giấc mơ hạnh phúc năm nào đều đã sụp đổ.
Cậu không còn đủ cao thượng để tha thứ cho Boun nữa. Kiếp này không gặp, kiếp sau cũng không hẹn, duyên tình đã hết từ đây.
Prem nhìn Boun, rồi đột nhiên nở một nụ cười. Một nụ cười đẹp đến mức như tỏa sáng, ánh lên vẻ dịu dàng của ánh mặt trời.
"Đến lúc em phải đi rồi..."
Vẫn trong khoảnh khắc Boun đang bàng hoàng, Prem xoay người và không chút do dự nhảy xuống.
"PREM...!"
Boun sửng sốt lao tới, muốn giữ cậu lại, nhưng đã quá muộn.
Bàn tay anh chỉ nắm lấy không khí, cậu đã tuột khỏi tay anh.
Ầm...!
Anh đứng đó, tay giơ ra nhưng không thể níu kéo, ngón tay run rẩy.
Không... không thể như vậy...
Tại sao lại như thế? Cuối cùng, cậu vẫn chọn ra đi.
Cơ thể Boun run lên từng cơn.
"Prem... Prem..."
Anh gọi tên cậu, từng tiếng một...
Nhưng cậu, chàng trai ngày xưa, người luôn mỉm cười và quay lại khi nghe thấy tiếng anh, giờ đây không còn trả lời anh nữa.
![](https://img.wattpad.com/cover/366672256-288-k555797.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
( BounPrem ) Bao Nuôi - Đang Beta
FanfictionNếu có thể được yêu một cách trọn vẹn, ai lại không muốn mãi bên một người từ năm này qua năm khác....