Chương 23

327 24 0
                                    


Cậu lựa chọn đi vào nơi đông người, như vậy sẽ dễ dàng hòa lẫn vào đám đông, che giấu bản thân tốt hơn.

Dưới màn đêm, Prem giống như một con nai nhỏ lạc đường, lo lắng bất an, không biết nên đi đâu, cũng không dám dừng lại.

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người qua lại ồn ào, ánh đèn đường hắt xuống từng tia sáng lạnh lẽo.

Tại một ngã tư đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập, Prem hốt hoảng chạy bừa về phía trước. Trong khoảnh khắc, cậu thiếu chút nữa lao vào một chiếc xe đang lao đến.

Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên chói tai!

Cậu sợ đến mức ngã ngồi xuống mặt đường lạnh lẽo, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, Prem mới có chút cảm giác rõ ràng hơn—cậu thật sự đã chạy trốn!

Nhưng tiếp theo… phải đi đâu đây?

Người thanh niên bên trong xe nhanh chóng mở cửa bước xuống, đôi giày da chạm mạnh xuống mặt đường. Khi ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng loạn của Prem, trái tim như bị siết chặt.

Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự đau lòng không hề che giấu:

"Prem, sao lại là cậu?"

Prem như vừa trôi qua một cơn ác mộng kéo dài hàng thế kỷ, đến khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Jack, cậu mới thực sự nhận ra mình bất lực đến nhường nào.

Giọng nói nghẹn ngào bật ra từ môi cậu:

"Jack..."

Chỉ một tiếng gọi đơn giản, nhưng lại chất chứa bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự sợ hãi mà cậu không thể nói thành lời.

"Prem, bộ dạng của cậu thật sự không ổn, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Jack lo lắng nhìn cậu, ánh mắt đầy sự quan tâm. Anh cúi người cẩn thận quan sát, xem cậu có bị thương ở đâu không.

Nhưng chưa kịp hỏi thêm, cánh tay đã bị Prem siết chặt. Như một người chết đuối vừa vớ được cọc, bấu víu vào chút hơi ấm duy nhất giữa thế giới lạnh lẽo này.

Giọng nói của Prem vang lên, mang theo sự mệt mỏi và tuyệt vọng đến cùng cực:

"Jack, đưa tôi đi đi... Đi đâu cũng được... Tôi mệt mỏi quá..."

Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến trái tim Jack nhói đau. Anh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy nỗi bất lực của Prem, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Không nói thêm lời nào, Jack liền cúi xuống, cẩn thận dìu cậu vào trong xe.

Biệt thự Wanissi...

Cách xa sự náo nhiệt của nội thành, khu biệt thự này yên tĩnh đến lạ thường, được bao bọc bởi những tán cây xanh rậm rạp. Không khí nơi đây cũng trong lành hơn, phảng phất hương hoa thoang thoảng trong gió đêm.

Đây là nhà của Jack.

Sau khi vào trong, Prem được Jack đưa đến phòng nghỉ. Cậu uống xong một ly sữa nóng, hơi ấm lan tỏa trong cơ thể khiến sự mệt mỏi dần dâng lên.

( BounPrem ) Bao Nuôi - Đang BetaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ