Chương 25

321 22 1
                                    

Đêm đó Boun về, bước vào phòng chính là cậu ngồi co ro trên sofa nhỏ trong phòng, bóng tối như đang muốn nuốt chửng lấy thân hình gầy gò kia, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu anh lại thấy nhẽ nhõm trái tim đang đập nhanh trở nên dễ chịu.

Boun bước vào, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. "Sao không bật đèn, em mệt sao?"

Prem ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đi, ánh sáng từ cửa sổ chỉ đủ để thấy bóng dáng cậu, như một hình ảnh mờ nhạt trong đêm tối. "Không sao... cả."

Prem ngồi đó, thân hình gầy gò co rút lại trong bóng tối, đôi tay run rẩy, không biết là vì cái lạnh hay vì nỗi đau đang quặn thắt trong lòng. Cậu vẫn vậy, không khóc, không làm ầm ĩ, chỉ im lặng và mỉm cười. Một nụ cười nhạt nhòa, như một sự tự an ủi bản thân, một cách để che giấu những nỗi đau mà cậu không thể thốt ra.

Cậu đang chạy trốn, không phải sự thật trước mắt, mà là chính mình. Dù có hận đến đâu, trong sâu thẳm trái tim, anh vẫn là người duy nhất mà cậu yêu. Nhưng cậu cũng biết, sinh mệnh này của mình đã gần như đi đến hồi kết. Và tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là im lặng, mỉm cười, để giữ lại một chút tôn nghiêm cho chính bản thân mình trong những giây phút cuối cùng.

Prem vô thức nhìn vào ánh đèn nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ, tâm trạng cậu trống rỗng, cảm giác như một bóng ma trong thế giới này. Cậu không thể không cảm thấy mình thật đáng thương, khi mà ngoài kia, mọi người đều có thể hạnh phúc bên nhau, còn cậu, lại không bao giờ được nếm trải cái cảm giác ấy. Cậu tự hỏi liệu hạnh phúc thực sự có tồn tại, hay chỉ là một thứ gì đó ngoài tầm với của mình.

Cậu không còn sức để quan tâm đến anh nữa. Đôi mắt cậu mờ đi, nhìn vào khoảng không vô định, như một kẻ lạc lối trong chính cuộc đời mình. Một đêm nữa trôi qua, Prem lại tự giày vò bản thân mình, mặc cho cơ thể và tâm hồn càng lúc càng tồi tệ.

Cậu cố gắng đứng vững, nhưng lại không thể, cơn choáng khiến cơ thể Prem lảo đảo, suýt ngã. Boun nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cậu, đôi mắt anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Prem, lòng anh không khỏi đau nhói.

"Tại sao đau cũng không chịu nói chứ?" - Giọng Boun có chút trách móc, nhưng cũng pha lẫn sự lo lắng.

Prem chỉ cười khổ, dù đã yếu đuối đến mức này, cậu vẫn cố gắng gạt bỏ sự đau đớn bằng một lời nói dối.

"Không sao đâu." Cậu đáp, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.

Cậu muốn rút tay về, nhưng cơ thể cậu giờ đây yếu ớt, chẳng thể nào chống lại sức mạnh của Boun. Khi nhìn thấy nét mặt âm trầm của anh, Prem không dám phản kháng, không dám nhúc nhích. Chỉ trong một khoảnh khắc, Boun bế cả người cậu lên, và cơ thể cậu ngã vào vòng ngực ấm áp của anh.

Mặc dù vậy, Prem lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Cậu không phải cũng sắp chết rồi sao? Câu hỏi này liên tục lặp lại trong đầu cậu. Tại sao Boun lại còn muốn tiếc nuối điều gì từ cậu?

Cậu đột nhiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng thể che giấu được nỗi đau đang cào xé trong lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm nhòe đi mọi thứ trước mắt cậu. Máu lại tiếp tục tuôn ra từ miệng cậu, nhưng cậu không buồn quan tâm nữa. Cái cảm giác đau đớn mà cậu đang phải chịu đựng, đã trở nên quá quen thuộc, đến mức cậu không còn biết phải làm sao để đấu tranh.

( BounPrem ) Bao Nuôi - Đang BetaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ