6. Ốm.

940 74 4
                                    


Thời tiết dạo này thất thường thật đó, hôm thì mưa lớn, hôm lại nắng chói chang. Hôm nay không thấy anh chú đến đón đi học. Không đến thì thôi! Ông đây không cần!

Dunk nhận lấy bữa sáng từ tay dì Din, ngồi cạnh cha mẹ ăn sáng. Cha đọc báo, mẹ uống trà bàn luận về tình hình công ty mà không để ý con trai sắc mặt đã tái nhợt. Con trai giả vờ ổn giỏi lắm, hôm nay có giáo sư cấp quốc gia về giao lưu với trường. Không thể bỏ lỡ được. Lát nữa cha mẹ cũng đi công tác tại Hàn Quốc để khảo sát nhu cầu của nước bạn, nghe mẹ nói đi khoảng ba hay bốn ngày gì đó.

"Dunk chào cha mẹ, Dunk đi học ạ." Hôm nay chỉ ăn được một nửa đĩa salad và vài miếng thịt bò thôi, Dunk chưa bao giờ bỏ dư đồ ăn một cách lãng phí như vậy.

"Dunk đi cẩn thận nhé!"

"Dạ!"

Em nhờ anh tài xế của gia đình đưa mình tới trường, đương nhiên rồi thể trạng như vậy sao có thể chắc chắn sẽ an toàn chứ.

Dunk ngồi trên xe ho không ngớt, cổ họng như muốn nổ tung, ngứa ngáy mà không tài nào gãi được. Thân nhiệt giảm xuống không ngừng mặc dù trên xe không một kẽ hở, tên Joong Archen từ sáng tới giờ cũng không nhắn hay gọi em lấy một cuộc. Chán rồi chứ gì? Dunk trầm tư nhìn ra cửa sổ tự hỏi bản thân đã làm gì sai khiến anh ghét bỏ.

"Cậu chủ có ổn thật không ạ? Hay tôi đưa cậu đến bệnh viện trước nhé."

"Em ổn ạ. 'khụ khụ' anh cứ đưa em đến trường đi. Hôm nay không bỏ lỡ được-"

"Nhưng-"

"Lát về em đi khám sau ạ, anh đừng lo."

"Dạ. Vâng thưa cậu."

P'Lew thả Dunk xuống cổng trường, em mệt mỏi loạng choạng giựa vào trụ cổng. Mở cặp uống tạm một viên thuốc giảm đau, cố gắng lấy lại tỉnh táo học tới giữa trưa. Bài giáo án của nhóm em được giáo sư đánh giá rất cao, ông còn hẹn tương lai sẽ gặp lại làm Dunk và Phuwin vui vẻ nở mày nở mặt cả ngày.

"Này, ổn không đấy?"

"Không sao. Lát tao sẽ gọi p'Lew tới."

Phuwin đặt bàn tay lên trán bạn đo nhiệt độ, cậu giật mình nhanh chóng cảm thán.

"Nóng vãi! Đi, tao đưa mày đến bệnh viện."

Dunk thở dài mệt mỏi"ốm vặt thôi, tao về ăn cháo uống thuốc là được."

Giận người bạn này thật đấy! Không biết lo cho bản thân gì cả, Phuwin cưỡng chế kéo Natachai vào xe đi thẳng tới bệnh viện.

Đứng trước anh bác sĩ trẻ Phuwin lo lắng hỏi bệnh tình của người bạn.

"Yên tâm, bạn cậu chỉ ốm virus thôi. Ra quầy y tá đưa họ đơn thuốc này nhé, tôi kê sẵn ở đây rồi."

"Cảm ơn krab." Phuwin chắp tay trước ngực  cảm ơn anh bác sĩ. Cậu dắt anh bạn của mình đến quầy y tá lấy thuốc, thanh toán rồi tới một quán ven đường mua một cốc cháo thịt.

"Mày còn thương tao hơn mọi người nữa."

"Ừm, biết rồi. Tao thương mày mà, yên tâm."

[JD] Sun In HeartNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ