13. Bù đắp.

996 75 3
                                    


Tôi lấy hết can đảm gõ cửa phòng Dunk. Nói hơi buồn cười, một giám đốc chinh chiến trên chiến trường bao năm lại phải chần chừ trước cánh cửa phòng vợ sắp cưới thì có hơi... Không sao, không thành con rể hụt ông Boon là được.

"Vào đi ạ."

Có lẽ em nghĩ rằng tôi là người làm hay cha mẹ gì đó, không suy nghĩ mà đồng ý luôn. E thẹn hết mức bước vào, cứ ngỡ sẽ được 'thưởng' một cơn thịnh nộ rồi đuổi cổ ra khỏi nhà. Dunk ngồi trước bàn học chăm chú nhìn vào cuốn sách trên bàn, ánh đèn vàng lấp ló hạ cánh trên nửa góc nghiêng tôn lên vẻ đẹp của em. Thật sự rất đẹp.

Dunk không đóng cửa sổ, không khí bên ngoài đúng thật là rất lạnh, nhưng vầng trăng treo trên bầu trời thật làm người ta mê mẩn không nỡ cất đi. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa bước tới sau lưng Dunk.

"Dunk..."

Em nhận ra tôi, bút trên tay đang thoăn thoắt khựng lại một chút rồi chậm rãi viết tiếp.

"Em học bài xong chúng ta nói chyện được không? Anh sẽ đợi."

Dunk thở dài bấm bút đặt gọn gàng vào túi đựng, em xoay chiếc ghế gaming đối diện tôi rồi lùi lại vài phân.

"Vâng?"

Em ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy thật khó diễn tả thành lời. Có giận dữ, ánh buồn phớt qua, nhưng nhiều nhất là thất vọng. Không thất vọng mới lạ, tôi quá đáng thế kia mà.

"Anh... Anh xin lỗi chuyện hôm đó."

Dunk gật đầu. "Em nhận lời xin lỗi."

Tuyệt tình quá, tôi muốn khóc lắm rồi, hiện tại Archen đây như con cún cụp đuôi khi làm sai gì đó. Em thấy tôi đứng yên tại chỗ bắt đầu khó chịu nhăn mày.

"Muốn gì nữa?"

"Dunk, anh biết chuyện lần đó là anh sai. Anh sai hoàn toàn, về chiếc khăn-"

Dunk im lặng làm nỗi áy náy trong lòng tôi trào dâng, cổ họng như sa mạc khô cằn khó khăn thốt ra từng chữ ngập ngừng.

"Anh... Anh biết là không thể thay thế được quà của ông. Nhưng anh cũng cố gắng hết sức rồi..."

Tôi dơ chiếc túi giấy ra trước mặt Dunk, mong chờ em sẽ nhận lấy. Nhưng có vẻ Dunk không dễ dỗ như lần trước, gương mặt vẫn như cũ không có gì gọi là vui vẻ. Dẹp! Không sĩ diện gì nữa.

Tôi quỳ gối xuống trước mặt Dunk cẩn thận dò xét thái độ của em đối với mình, hành động cẩn trọng lấy trong túi ra chiếc khăn len mà tôi dành bao nhiêu công sức mới làm ra được.

Đưa thành quả của mình cho Dunk, em có vẻ khá bất ngờ khi nhìn thấy nó. Đúng rồi, mấy ngày không ăn không ngủ của tôi mà, không đẹp mới là lạ. Vợ tương lai nhận lấy món quà của tôi và trả lại bằng nụ cười thoáng qua trên khoé miệng. Ừ, tôi nghĩ đó là cười.

"Anh đan hả?"

Tôi gật đầu khẳng định, khăn là do tôi đan, mũi len từ đầu đến cuối cũng là tôi làm, mày mò hai ngày hai đêm là tiến độ nhanh nhất vì chúng tôi sắp cưới rồi. Nhanh chóng còn kịp thay đổi ý định hủy hôn của em nữa.

[JD] Sun In HeartNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ