[Joong Archen]Tôi dắt tay em chồng nhỏ đi ăn sáng. Ừ, ăn sáng vào mười một giờ trưa rồi năm giờ chiều sẽ tiếp tục với bữa tiệc. Cá chắc là hôm nay sẽ không thảnh thơi hơn hôm qua là bao. À mà đáng lẽ tôi kiếm cho em bé cái áo cao cổ thì tốt hơn. Bởi vì...
"Cha già đáng ghét! Anh làm gì bạn tôi? Sao cổ nó chi chít vết gì kia?"
Ừ, ông cụ non bất chấp mọi cái ngăn cản từ mọi người ngang nhiên lao tới la hét như thể tôi làm gì đáng chết lắm ấy, nhưng rõ ràng Dunk là vợ tôi kia mà. Nhóc đó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn. Cũng may là có thằng Pond và hội bạn tôi cản lại, mà hôm nay nhóc này sao ấy nhé. Tự nhiên năng nổ mặc dù hôm qua chơi tới nửa đêm. Mà kệ đi, Phuwin lúc nào không như vậy.
"Dunk, em ăn gì? Anh lấy giúp cho."
Tôi kéo ghế dắt Dunk ngồi gọn trên ghế của nhà hàng rồi nhẹ lay lay vai em hỏi nhỏ.
"Dạ, vậy chú lấy giúp em súp hải sản với bánh mì không nhé ạ."
Mặt tôi đen lại như miếng thịt cháy, Dunk quen với cách gọi tôi là chú rồi. Không được, phải sửa cho em thôi.
"Chú nào?"
Dunk nghe tôi bắt bẻ bèn mím môi đánh mắt sang chỗ khác. Tôi dung túng cho mèo này quá rồi.
"Dạ... Joong ạ."
Ờ giỏi rồi, biết khẳng định tôi là chú nữa.
"Haiz, em thích gọi gì thì gọi."
Tôi thở dài rồi lấy chiếc bát sứ trên bàn đến khu lấy đồ ăn, không nhìn cũng biết Dunk đang rối thế nào. Nhìn mèo nhỏ cứ buồn buồn là tôi lại buồn cười, hơi quá đáng nhưng tôi thích trêu Dunk với cái nhóc Phuwin kia lắm ấy. Tại cái mặt cú xụ xị xuống môi lại bĩu như mếu, hai má thì phồng to như con sóc chuột ấy, hai mắt bị tôi trêu mít ướt muốn ứa nước đến nơi luôn.
Nghĩ lại buồn cười.
Tôi múc một bát súp đầy ắp rồi lấy thêm hai ổ bánh mì nhỏ bỏ gọn vào đĩa ung dung lướt qua tên nhóc đang lườm nguýt tôi. Tôi nể cái sự đanh đá của Phuwin thật đấy, chẳng biết sau này ai vớ phải ông em họ vợ này nữa.
Khi quay lại bàn ăn Dunk đã mềm xìu đổ ập xuống bàn ăn để cho cái ông bạn của em xoa đầu. Ghét thật đó.
"Ngồi dậy cẩn thận nào."
Tôi cẩn thận đặt bát đĩa xuống bàn, hất tay tên nhãi kia ra rồi nhẹ nhàng đỡ hai bả vai chồng nhỏ ngồi thẳng dậy. Tôi sơ ý quá khi hôm qua hành em đến rã người.
Dunk mơ màng nhìn tôi rồi chống một tay vào tay vào má thở dài. Em nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.
"Haiz, người ta có thương em đâu..."
Ơ không thương là không thương thế nào? Thương muốn chết, thiếu điều nhét em vào bụng thôi đấy nhóc.
"Ai không thương em?"
Chồng tôi bĩu môi không thèm quay sang nhìn tôi luôn ạ, tôi tưởng người giận phải là tôi chưa nhỉ?
"Chú đó..."
"Sao anh lại không thương em được?"
Tôi buồn. Buồn lắm luôn.
"Tại chú cứ bắt bẻ em thôi..." Người bên cạnh Dunk đánh mắt sang liếc tôi, à tôi nhớ cái mặt này rồi. Tên nhãi dám bảo tôi là chó cắn Dunk, Instagram là Mixiw nhưng hình như nhóc đó lớn hơn tôi một tuổi...