chương 2

12 1 2
                                    

Hắc long Ian lấy một ít trái cây tươi từ tùy thân không gian, trí não của hắn đã bị phụ thân tịch thu, số tiền có thể tiêu phí cũng bị hạn chế, nghĩ muốn lên mạng mua một ít đồ này nọ, còn phải lo lắng bị phụ thân phát hiện rồi còn bị chất vấn.

Tiểu sủng vật bị thương, hắn rửa sạch miệng vết thương rồi băng bó lại, còn nghĩ là quần áo trên người tiểu sủng vật cũng cởi rồi, liền ôm sủng vật tới ôn tuyền tẩy rửa, sau đó còn lấy ra một cái thảm mềm mại bọc lấy tiểu sủng vật, vì có thể làm cho tiểu sủng vật ngủ thoải mái, hắn ôm cũng không dám ôm, sợ tiểu sủng vật khó chịu.

Ian ngồi bên đống cỏ khô, ôn nhu bảo hộ sủng vật của mình, hắn từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, không có bạn bè, càng không có cơ hội được ra ngoài chơi, những chú rồng con khác có thể được mua rất nhiều đồ chơi, cũng có thể nuôi những sủng vật dễ thương, nhưng đối với hắn là loại trải nghiệm không bao giờ có được.

Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng có được sủng vật cho riêng mình!

Một nhân loại!

Đúng vậy, hắn có được một nhân loại làm thú cưng, hơn nữa tiểu sủng vật còn là nhân loại duy nhất trên Long Đảo mấy trăm năm qua, nếu để cho những con rồng khác biết, nhất định sẽ rất hâm mộ.

Dù sao, đây chính là giống loài quý hiếm!

Tuy nhiên, hắn sẽ không để những con rồng khác biết được sự tồn tại của nhân loại. Điều gì sẽ xảy ra nếu những con rồng khác cướp đi sủng vật của hắn!

Nửa đêm, rốt cuộc sau ba ngày hôn mê, cuối cùng Giang Tự Bạch cũng tỉnh lại.

Hắn mơ màng mở mắt ra, liền động tới vết thương trên đùi, sau đó tê một tiếng, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy được không khí bên người có chút không đúng.

Bên cạnh hắn, một đôi mắt thú màu vàng đột nhiên mở ra.

Con ngươi thẳng đứng màu vàng rất lớn, hơi thở cũng thực ồ ồ, giống như gần trong gang tấc.

Đại não Giang Tự bạch trống rỗng vài giây, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: "Khó trách trong lúc hắn ngủ lại cảm thấy ấm áp như vậy."

Khoan đợi một lát, hiện tại đây là tình huống gì vậy?

Đối phương rốt cuộc là gì vậy?

Hắn sẽ không phải trở thành thức ăn cho mãnh thú chứ?

Nghĩ tới đây, da đầu Giang Tự Bạch lập tức rét lạnh, tóc gáy dựng thẳng, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, bày ra tư thế phòng ngự, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm quái vật đối diện.

Động tác kịch liệt đã làm cho vết thương ở trên đùi nứt ra, nguyên bản miệng vết thương đã được băng bó kỹ lại bị rách, máu từ băng gạc trắng rỉ ra.

Bởi vì quá mức khẩn trương cùng sợ hãi nên Giang Tự Bạch không phát hiện ra.

Đồng tử màu đen của hắn mở to, vẻ mặt cảnh giác, thậm chí còn tự giác thở nhẹ trong vô thức.

Ánh sáng trong sơn động rất mờ mịt, mà hình thể của sinh vật trước mặt thì rất lớn, gần như gấp đôi hắn, nó có thể dễ dàng đem Giang Tự Bạch bóp chết. [không biết chỗ này, hắc long đang là hình thái gì nhỉ, nó khá là rối, tui đọc mà tui bị nhức nhức cái đầu]

[ĐM/edit/Hoàn] Ta bị nhóm ác long chăn nuôiWhere stories live. Discover now