Chương 131: ★ Vật Gia Truyền ★
Vị Ương Cung, Vương Nhất Bác hung hăng ăn một bữa no nê thoả thích ở dục điện và tẩm điện, ôm Tiêu Chiến chơi cờ ở thư phòng nhỏ.
Tiêu Chiến dụng binh như thần trên chiến trường, lên tới bàn cờ, lại luôn thua Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến không thừa nhận kỹ năng của minh không bằng người ta, hắn cho rằng ngày thường Vương Nhất Bác làm gì đều quen đi một bước tính hai mươi bước, loại người này chơi cờ với người khác, căn bản chính là gian lận.
Vương Nhất Bác cười không nói, nâng bàn tay đang kiên nhẫn xoa eo cho Tiêu Chiến lên, lại ăn một quân xe của hắn, sau đó xoa tiếp.
Không quá ba bước nữa, là Vương Nhất Bác có thể thắng ván thứ bảy.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, Tiêu Chiến nảy lên thù mới hận cũ trong lòng, cầm lấy quân tướng của mình, sai luật chơi đánh thẳng một mạch, trực tiếp đè lên quân tướng của Vương Nhất Bác, nói với Vương Nhất Bác: "Nếu đây là chiến trường, thì ta thắng từ lâu rồi."
Ai cần từ tốn mã đi ngang dọc, tượng đi chéo, Tiêu tướng quân hắn am hiểu nhất là thắng bằng đột kích, một chiêu khoá địch.
Tướng quân nhà hắn đi lại cờ trắng trợn, Vương Nhất Bác cũng không giận, biết đây là Tiêu Chiến không kiên nhẫn chơi nữa, duỗi tay sửa sang lại bàn cờ, trong miệng còn phụ hoạ cho tướng quân nhà hắn: "Ngươi nói đúng."
Nghe vậy, nỗi lòng không chịu thua của Tiêu Chiến dễ chịu chút, nhàm chán dựa vào ngực Vương Nhất Bác, tầm mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn thấy trong một đống đồ chơi phong thổ, có chiếc chén ngọc phú quý đến đặc biệt nổi bật, mới nhớ tới nói cho Vương Nhất Bác: "Tổ phụ của Lan Duyên Chi, tặng ta một chiếc chén trà ngọc."
Vương Nhất Bác theo tiếng nhìn qua, một đôi mắt đào hoa nhìn chiếc chén ngọc, nghe Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Lúc đó ta tới, ông ấy sai thị nữ pha trà cho ta, còn dặn riêng phải dùng chén ngọc này, có lẽ ngay từ đầu đã cố ý muốn tặng.Ta vốn không muốn nhận, nhưng lão nhân gia khóc nức nở trước mộ cha mẹ Lan Duyên Chi, ta nhận lấy vì thịnh tình khó chối từ, trong lòng lại hối hận.
Ta luôn cảm thấy giá trị chiếc chén ngọc này rất xa xỉ."
Nghe thấy Tiêu Chiến mềm lòng với lão gia tử Lan gia, Vương Nhất Bác theo bản năng ôm người trong lòng càng chặt hơn, suýt nữa siết Tiêu Chiến đến xù lông, mới dùng ngữ khí bình tĩnh chỉ ra: "Ở tiền triều, Lan gia là thương nhân lớn phú khả địch quốc.Lan gia có một số vật gia truyền, trong đó có một chiếc chén ngọc, thân chén tinh oanh dịch thấu* như tuyết, gần miệng chén dâng lên màu đỏ tươi, nắp chén cũng màu đỏ tươi như miệng chén, hiếm thấy nhất là đỉnh chóp để cầm của nắp chén, được khảm một viên bảo châu không tì vết, cũng mang sắc đỏ như thể nó và chiếc chén là một khối trọn vẹn."
*Tinh oánh dịch thấu: lấp lánh, trong suốt
"Toàn bộ chén ngọc nhìn qua, giống như mai đỏ trải trên tuyết trắng, nên tên của chiếc chén này là 'tịnh tuyết hồng mai', từng có cao tăng may mắn nhìn thấy, đã đặt một biệt danh được lưu truyền rất rộng rãi cho chiếc chén ngọc này, gọi là 'lưu ly thế giới bạch tuyết hồng mai' (1), tức khen thân chén ngọc như tuyết, trong sáng giống như thế giới lưu ly vô cấu vô trần* trong truyền thuyết của nhà Phật."
*vô cấu vô trần: không vết nhơ không bụi bặm
"Vậy nên chiếc chén ngọc này, thiếu đỉnh."
Nghe được một nửa, Tiêu Chiến đã chui ra khỏi lòng ngực Vương Nhất Bác, đi tìm viên hồng bảo châu kia, sau khi tìm ra ấn một cái vào đỉnh nắp chén, lọt khít vào khe lõm, cũng đúng lúc Vương Nhất Bác nói xong câu cuối cùng.
Chén ngọc khôi phục hoàn chỉnh, quả thật giống như trong truyền thuyết, như mai đỏ trải trên tuyết trắng.