Chương 46: Cưỡi ngựa lần thứ hai.

4 0 0
                                    


Đêm 30, đón năm mới ở nhà cậu xong cậu rút bao lì xì ra chia cho ba đứa nhỏ.
Tiền lì xì của Tiêu Chiến dày nhất, bị em trai em gái nhìn thấy gào to không công bằng, cậu nói: "Hai đứa đừng so bì với anh trai, lúc sinh nhật cha anh mấy đứa tặng quà rất công phu mà mấy đứa chẳng tặng gì cả, còn bắt nạt cha nữa."
Vại đá nhựa acrylic Tiêu Chiến làm cho cậu vẫn đặt trong võ đường, cậu thích nó vô cùng.
(*) Nếu mọi người vẫn chưa hình dung được thì nó kiểu thế này:

Tiêu Kha chỉ có thể bỏ qua, Tiêu Đồng im lặng kéo cậu nhóc, chẳng mấy chốc cả hai tí tởn trở lại, muốn Tiêu Chiến đi đãi khách.
Từ nhà cậu về, Tiêu Chiến mở bao lì xì mới phát hiện số tiền thật sự lớn thái quá, cứ như dồn số tiền của mấy năm đưa cho Tiêu Chiến một lần.
Tiêu Chiến có dự cảm không tốt.
Cậu thấy có vẻ sắp xảy ra chuyện gì đó nhưng không dám hỏi.
Cậu hi vọng sẽ vĩnh viễn không thay đổi, chỉ cần người nhà không nói thì cậu có thể vờ như mãi mãi không biết gì.
Sáng mồng Một đầu năm mới, Tiêu Tư Tư dậy sớm chuẩn bị lá trà, hoa quả các thứ, sàn nhà được lau mấy lần, sofa được dọn sạch sẽ, không biết khách quý sắp đến là ai.
Trời đổ tuyết lớn suốt đêm, Tiêu Chiến ngủ muộn, sáng cũng thức dậy muộn.
Mới 7, 8 giờ, bình thường khách khứa sẽ không đến sớm như vậy nhưng cậu lại nghe thấy trong phòng khách có tiếng trò chuyện, chỉ nghe loáng thoáng cách qua vách tường.
"...Đã hẹn là đến Tết rồi mà, thằng bé sống một thân một mình, lúc nghỉ hè cậu còn đến tìm nó, cũng may nó không có ở đó, nếu bị cậu tìm lúc chỉ có một thân một mình thì thằng bé sẽ sợ biết chừng nào?" Ngữ điệu Tiêu Tư Tư có phần trách móc nhưng lại chẳng thể làm gì, "Cá chuối đắm đuối vì con, chúng ta ai cũng hiểu điều này. Nhưng nói thì phải giữ lời... Nhà các người đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa cơ mà."
Giọng nói khác là giọng của đàn ông, Tiêu Chiến thấy khá quen tai.
"Xin lỗi cô, là do cháu suy nghĩ chưa thấu đáo," Người đàn ông nói, "Khi ấy tình cờ gặp nhau lần thứ hai ở một địa điểm khác, cháu về kể lại thì các bậc trưởng bối khá nôn nóng..."
Tiêu Chiến mặc quần áo chỉnh tề bước ra cửa muốn xem là khách nào nhưng cậu bỗng đứng chết trân.
Người đó cao ráo tao nhã tuấn tú, là Nghiêm Tư Nguy tình cờ gặp trên máy bay mấy ngày trước chứ đâu.
Tiêu Tư Tư cũng sững sờ: "Tiêu cưng, sao con dậy sớm vậy?"
Trong kế hoạch của Tiêu Tư Tư khi nào Nghiêm Tư Nguy đến bà sẽ giả vờ giới thiệu đây là con trai của một bậc cha chú phương xa, để Tiêu Chiến tiếp xúc với Nghiêm Tư Nguy trước, đợi họ quen thân rồi mới từ từ nói chuyện thân thế của cậu.
Không biết Tiêu Chiến nghe được bao nhiêu.
Nghiêm Tư Nguy xách theo rất nhiều quà tặng, anh đi một mình.
Anh đã chuẩn bị tâm lý nên khi Tiêu Chiến xuất hiện cũng không quan tâm Tiêu Chiến biết chuyện này từ bao giờ.
So với cách của Tiêu Tư Tư, anh càng muốn dắt Tiêu Chiến về nhà ngay bây giờ hơn.
"Anh Nghiêm, sao anh lại ở đây?" Tiêu Chiến hoàn hồn trước, "Không phải anh nói đến Sương Sơn để gặp em trai mình sao?"
Nghiêm Tư Nguy trả lời: "Không sai, anh đến gặp em trai. Giờ thì gặp rồi."
Tiêu Chiến hơi mông lung.
Cậu để lộ vẻ mặt mịt mờ, trong bụng đã loáng thoáng đoán được chuyện gì, chẳng qua là không dám tin.
Vì sao trên đời lại xảy ra chuyện trùng hợp đến thế?
Tiêu Chiến nghĩ không thể nào, rất khó tin nổi.
Tiêu Tư Tư bật khóc trước, bà không dằn lòng được đẩy Tiêu Chiến vào trong phòng: "Người lớn nói chuyện trẻ con đi vào phòng đi --"
"Cô Tiêu." Nghiêm Tư Nguy nói lưu loát, "Ngày đó rồi sẽ đến. Qua năm mới, đến ngày 25 tháng 2 Tiêu Chiến tròn 20 tuổi, em ấy có quyền biết chuyện này và cũng sẽ có khả năng lo liệu, chúng ta không thể lần lữa mãi được."
Tiêu Tư Tư khóc, lớp trang điểm chăm chút buổi sáng bị trôi đi.
Tim Tiêu Chiến bắt đầu đập thình thịch thình thịch, cậu vô thức phản bác Nghiêm Tư Nguy: "Không đúng, sinh nhật tôi ngày 10 tháng 3, anh nói sai rồi!"
Nghiêm Tư Nguy thở dài: "Em sinh vào 3 giờ 5 phút chiều ngày 25 tháng 2, năm đó anh 9 tuổi, anh đứng canh ngoài phòng sinh, là người nhìn thấy em còn trước cả cha thì sao nhớ sai được?"
Tiêu Chiến tức tối: "Tôi không tin! Tôi là do mẹ tôi sinh, anh nói gì cũng sai hết! Anh chẳng biết gì cả, dựa vào đâu mà nói nhăng nói cuội!"
Tiêu Tư Tư che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ hở ngón tay: "Tiêu cưng à..."
Tiêu Chiến nằm mơ cũng không ngờ được Nghiêm Tư Nguy là anh trai của mình.
Nghiêm Tư Nguy hiện diện trong nhà cậu, có họ có tên, có bằng chứng chân thật khiến cậu không thể tiếp tục ảo tưởng ngày đó sẽ không đến.
Tiêu Chiến tái mét mặt, gần như trắng bệch.
Gần đây cậu gầy xọp, vì chuyện này mà cậu toát ra cảm giác yếu ớt lung lay không đỡ nổi một đòn.
Một khi người trẻ tuổi kích động thì chẳng khác nào thế giới bị xé rách vì điều ấy.
Tiêu Tư Tư nói: "Cậu ấy nói sự thật, con nghe mẹ nói..."
Tiêu Chiến nói: "Con không nghe! Chắc chắn là mẹ nhớ nhầm, con là con do mẹ sinh, chui ra từ bụng mẹ, mẹ từng bảo mẹ sinh mổ mà, mẹ quên rồi sao?"
Tiêu Tư Tư không thể tiếp tục giữ dáng vẻ tao nhã: "Tiêu cưng à, mẹ không có khả năng sinh đẻ!"
Tiêu Chiến run rẩy.
Cậu biết.
Cậu biết phỏng đoán từ nhỏ của mình là sự thật, cậu biết lần trước người cậu và em trai em gái đến Thâm Quyến cũng vì chuyện này, cậu biết mẹ chuyển khoản cho mình một cách khác thường, em gái gào khóc, bao lì xì đầy nhóc của người cậu đều có nguyên nhân.
Thậm chí cái đêm cậu vừa trở về vào kỳ nghỉ đông này, Tiêu Tư Tư nói "sau này đến nhà người khác" không phải không có lý do, trước khi cậu về bọn họ đã hẹn nhau mồng Một đầu năm sẽ gặp mặt.
Vậy thì cuộc gặp gỡ trên máy bay không có gì là khó hiểu.
Nghiêm Tư Nguy biết cậu thông minh, chắc chắn không hoàn toàn bác bỏ chuyện này.
Anh cũng không cầm lòng được nong nóng vành mắt: "Tiêu Chiến, không, thật ra tên của em là Nghiêm Tư Gia, là ông đích thân đặt. Ông hi vọng anh sống yên ổn nhưng phải nghĩ đến lúc nguy cấp, hi vọng em nghĩ đi xét lại, suy nghĩ ba lần rồi mới làm, đều có ngụ ý tốt đẹp. Em là con của nhà họ Nghiêm chúng ta."
(*) Nghiêm Tư Nguy (严思危): Nguy trong hiểm nguy. Cư an tư nguy: Sống yên ổn nhưng phải nghĩ đến lúc nguy cấp.
(*) Nghiêm Tư Gia (严思加): Gia trong nhiều, thêm, tăng lên. Tư lượng hữu gia, tam tư hậu hành: Nghĩ đi xét lại, suy nghĩ ba lần rồi mới làm.
Tiêu Chiến mấp máy môi, lặp lại hai, ba lần mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Vậy, vậy thì sao chứ, các người đã có một Nghiêm Tư Ni rồi còn cướp tôi đi làm gì? Mẹ tôi chỉ có mình tôi thôi."
Nói xong cậu chắn phía trước Tiêu Tư Tư để bảo vệ bà.
Đứa nhỏ thuở xưa cần mẹ bảo vệ giờ đây đã trở thành đàn ông trưởng thành.
Mắt Tiêu Tư Tư đỏ ngầu: "Cục cưng..."
Căn hộ này nhỏ và chật chội nhưng nơi nơi đong đầy bầu không khí Tết xuân ấm áp.
Mấy ngày nay tâm của Tiêu Chiến không nằm trên người, còn chưa quan sát kỹ căn nhà. Bây giờ mọi sự thay đổi của căn nhà lọt hết vào tầm mắt cậu, cậu phát hiện mẹ đã đổi ti vi, tủ lạnh mới, vách tường cũng quét lớp vôi mới, thậm chí còn đổi đèn.
Thay đổi những thứ đó không phải vì Tiêu Chiến về, mà vì người nhà họ Nghiêm sẽ đến.
Bà dùng phương thức mộc mạc trực tiếp nhất để nói với người nhà họ Nghiêm rằng ở quá khứ bà có khả năng chăm sóc Tiêu Chiến rất tốt, Tiêu Chiến sống bên bà không thua thiệt bất kỳ đứa trẻ nào.
"Nghiêm Tư Ni được nhận nuôi ba năm sau khi thất lạc em." Nghiêm Tư Nguy kể, "Lúc em ấy đến nhà chúng ta đã 3 tuổi."
Căn nhà tĩnh lặng như tờ.
Chỉ còn lại tiếng đồng hồ lắc lư.
Nghiêm Tư Nguy nói rủ rỉ: "Nghiêm Tư Ni cùng ngày sinh nhật với em, bọn anh nói với mẹ đây có lẽ là đứa trẻ được sắp đặt sẵn để giúp mẹ đi cùng với chúng con. Nhưng không có em, cả ngày mẹ lấy nước mắt rửa mặt, nhớ nhung sinh bệnh, một năm sau khi em ấy vào nhà bà đau buồn nhắm mắt xuôi tay. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được em, tất cả mọi người đều đang đợi anh đón em về."
Tiêu Chiến vẫn kiên trì muốn phủ nhận: "Chắc chắn là anh nhận nhầm người, tôi không phải Nghiêm Tư Gia nhà các người. Có lẽ anh nên đi tìm kiếm thêm, tìm ra được người thật sự để dẫn cậu ấy về."
"Sao có thể nhận nhầm được chứ?" Nghiêm Tư Nguy cười cay đắng, "Em giống mẹ ít nhất bảy, tám phần, lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã có phỏng đoán đó. Anh đến Sương Sơn, liên tục tra tìm ngọn nguồn, tìm ra cô Tiêu đây, xong lại cho người đến phòng ký túc xá lấy mẫu tóc của em. Kết quả xét nghiệm không lừa gạt ai."
Tiêu Chiến càng hoảng sợ trong lòng.
Đối phương còn đi lấy mẫu tóc mà sao cậu không biết?
Có phải làm trong đoạn thời gian cậu không có mặt ở ký túc xá không?
Nghiêm Tư Nguy nói: "Tiêu Chiến, bọn anh không ép em cắt đứt quan hệ với cô Tiêu, không thì anh sẽ không đồng ý đợi đến lễ Tết hai người đoàn tụ rồi mới đến đây. Về sau em vẫn có thể tiếp tục qua lại với người nhà họ Tiêu. Nhưng em cũng phải hiểu cho cảm nhận của bọn anh, bọn anh cũng rất thương yêu em. Em có hai mái ấm, chẳng lẽ không tốt ư?"
Mắt Tiêu Chiến tối đen nhưng mạch suy nghĩ rõ ràng, cậu nói có phần thù ghét: "Thì sao? Anh nói dễ nghe quá, nhưng nhà các anh vẫn để lạc tôi đó thôi? Ngay cả con còn để lạc mà dám nói là yêu nó?"
Nghiêm Tư Nguy nghẹn lời, anh hơi ngây người.
Anh không ngờ một khi Tiêu Chiến mồm mép lanh lợi thì sẽ tấn công người khác như thế.
Đây là nỗi đau thầm kín của Nghiêm gia, Tiêu Chiến đâm rất chuẩn xác.
Tiêu Chiến nói tiếp: "Trên đời này chỉ có mẹ tôi yêu thương tôi nhất, các người không thể so sánh với bà."
Nghiêm Tư Nguy mỉa lại: "Nếu thật sự thương yêu em đến thế sẽ không để em bị bỏng nghiêm trọng khi mới 7 tuổi!"
Tiêu Tư Tư trào nước mắt.
Giờ bà hoàn toàn suy sụp.
Chuyện bà áy náy nhất đời này bị phơi bày lên bàn, gần như khiến bà không còn mặt mũi nào, gần như sánh bằng nỗi đau ban đầu Tiêu Chiến bị bỏng.
Tiêu Chiến tức đỏ mắt, cậu bước lên hung hăng đẩy Nghiêm Tư Nguy lảo đảo: "Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy!"
Nghiêm Tư Nguy nói xong lập tức thấy hối hận.
Một buổi gặp lại người thân xúc động, một cuộc gặp mặt vui vẻ lại bị xào xáo thành cãi vã.
Anh làm bác sĩ mổ chính nhiều năm, từ lâu trui rèn bản thân không lo sợ khi đối diện với gian nguy, vì sao lại mất đi sự đúng mực trong tình huống thế này?
Sức Tiêu Chiến rất lớn, Nghiêm Tư Nguy suýt nữa ngã chổng vó.
May mắn nhà nhỏ nên anh theo bản năng vịn vào một cái tủ để giữ vững người, nói rất hối lỗi: "Anh xin lỗi."
Tiêu Tư Tư kéo Tiêu Chiến, bà bước đến trước Nghiêm Tư Nguy: "Tôi cũng xin lỗi, tôi thật sự đã không làm tốt nhất có thể, nếu không phải do tôi bỏ nó ở căn tin thì nó sẽ không bị bỏng."
Tiêu Chiến: "Mẹ!"
Tiêu Tư Tư nói tiếp: "Đúng là tôi không có khả năng tốt để chăm sóc Tiêu Chiến, bằng không thì dù nói gì tôi cũng sẽ không trả nó lại cho các người."
Tiêu Chiến ngơ ngác.
Trả lại cho các người?
Mẹ muốn cậu đi?
Nghiêm Tư Nguy nói: "Cháu xin lỗi cô, là do cháu nói năng không suy nghĩ, cô đừng để bụng."
Qua sự hiểu biết và điều tra, Nghiêm gia biết người chồng của Tiêu Tư Tư mất từ sớm, mười mấy năm qua bà độc thân một mình nuôi nấng Tiêu Chiến, đồng thời dạy dỗ cậu thành dáng vẻ như hiện tại, có thể nói không có Tiêu Tư Tư sẽ không có Tiêu Chiến ngày nay.
Nhưng Nghiêm Tư Nguy không tính vì thế mà nhượng bộ, "Nhưng cô nói cũng không sai, quả thật nhà chúng cháu có khả năng hơn cô -- Hi vọng cô không để ý cháu nói như thế này, con đường họa sĩ không dễ đi, cần có kinh tế tốt hơn nữa để chống đỡ, cần có không gian cuộc sống tự do hơn nữa. Những thứ này nhà cháu dành cho Tiêu Chiến vô điều kiện. Suy nghĩ lần trước của cô rất đúng, Tiêu Chiến quay về Nghiêm gia thật sự cực có lợi cho tiền đồ của em ấy. Huống hồ từ nhỏ Tiêu Chiến đã không được cảm nhận tình yêu thương của cha, bây giờ là lúc em ấy quay về nhà có được thứ em ấy vốn nên có. Đang lúc Tết xuân, thời điểm này cũng là dịp gia đình sum vầy, rất có ý nghĩa."
Tiêu Tư Tư không cách nào đối diện với Nghiêm Tư Nguy, bà quay đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Chỉ mỗi Tiêu Chiến cực kỳ thất vọng trước đoạn đối thoại của hai người.
Cậy hỏi không tin nổi: "Mẹ, mẹ muốn con đi?"
Tiêu Tư Tư không thể trả lời, môi dưới run rẩy.
Tiêu Chiến chạy vào lật xem vali của mình, y như rằng, quần áo cậu mới lấy ra không bao lâu lại được xếp ngay ngắn vào vali.
Cậu chạy xộc trở ra như một cơn gió, vành mắt đỏ hoe: "Các người có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"
Cả hai cùng nhìn cậu, ai cũng đau đớn.
Cứ như cậu mới là kẻ tạo thành nỗi đau cho họ.
Tiêu Chiến chẳng thể chấp nhận được, cậu quay người chạy tông ra cửa, phía sau truyền đến tiếng gọi lớn của Tiêu Tư Tư.
*
Tiêu Chiến chạy rất nhanh, Tiêu Tư Tư không đuổi kịp.
Tuyết đọng đầy đất, Tiêu Chiến bị sự thật và tương lai đáng sợ truy đuổi, cậu chạy từng bước nặng nề trên đường, tầm nhìn rung lắc, trời đất quay cuồng.
Cậu xông ra đường cái, người qua kẻ lại, nơi nơi giăng đèn kết hoa vui vẻ hạnh phúc.
Mấy ngày trước cậu còn đi mua một ít đồ Tết cùng với Tiêu Tư Tư xong tự tay treo lên.
Giờ ngẫm lại, khi ấy chẳng phải là lần cuối cậu đón Tết với mẹ sao?
Tiêu Chiến đi lung tung vô định trên đường.
Chỗ nào cũng quen thuộc mà chỗ nào cũng xa lạ. Cậu như chạy vào một bộ phim cổ xưa kỳ quái không tìm thấy lối ra.
Có người quái gở nhìn Tiêu Chiến, đi qua ảnh phản chiếu trên mặt tủ kính Tiêu Chiến mới phát hiện mình chỉ mặc pyjama, mắt sưng húp, tóc rối tung, trừ điện thoại ra không mang gì cả, hoàn toàn là một thằng điên.
Cậu cảm tưởng như mình bị bỏ rơi.
Đầu tiên là bị tình yêu ruồng bỏ, sau đó là bị tình thân vứt bỏ.
Cậu không tìm được người để tâm sự cùng, như thể trên đời không một ai cần cậu, cậu quả là kẻ đáng thương nhất.
Môi lạnh rét tím tái, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, nước mắt hòa tan mặt tuyết đọng tạo thành một vũng nước nhỏ xíu.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên.
Tiêu Chiến không muốn bắt, có lẽ là Tiêu Tư Tư tìm cậu.
Nhưng tiếng chuông reo dai dẳng, cứ reo rồi ngừng, cậu đành nhấc bàn tay cứng ngắc móc điện thoại ra định tắt nguồn nhưng bất cẩn ấn vào nút nhận cuộc gọi.
Bên trên hiển thị dãy số lạ.
Song giọng nói lại thân thuộc.
"Chiến Chiến."
Vương Nhất Bác thở dài, giọng trầm như nước.
Tiêu Chiến lặng thinh.
Cậu không muốn nói, chỉ yên lặng nghe.
Đối với cậu, giây khắc này Vương Nhất Bác nói gì đã không còn quan trọng.
Mấy ngày trước Tiêu Chiến chặn Wechat của Vương Nhất Bác, chặn luôn số điện thoại, thảo nào gã đổi số gọi.
Mức độ chấp nhất với cậu của Vương Nhất Bác vượt xa sự tưởng tượng của cậu.
"Cuối cùng em cũng bắt máy." Vương Nhất Bác tựa đầu vào điện thoại, "Tôi nhớ em lắm."
Tiêu Chiến chớp mắt.
Vương Nhất Bác nói: "Em không muốn nói thì nghe tôi nói."
Gã đàn ông im lặng vài giây xong tiếp lời, "Tôi thật sự rất nhớ em. Sau khi em đi tôi không biết làm gì ngoài nhìn con búp bê kia nghĩ đến em. Vốn dĩ tôi không hiểu vì sao em lại giận đến thế, mấy ngày sau bình tĩnh lại tôi thừa nhận rằng không phải lỗi của Vương Nhất Lạc cũng không phải lỗi của Louis, là tôi làm sai."
Nước mắt của Tiêu Chiến lại lăn dài.
Còn chảy ít nước mũi, bị cậu lau bằng ống tay áo.
Lay xong mới thấy gớm, càng thêm khó chịu.
Vương Nhất Bác nói: "Là tôi làm sai, không nên đặt em vào tình huống hoàn toàn bị động, để người khác có cơ hội bắt nạt em."
Bắt đầu từ khi quen nhau đến khi Louis xuất hiện, tới buổi giao thừa ở nhà lớn Vương và cả bức họa kia, từ đầu chí cuối Tiêu Chiến luôn nằm trong tình huống mù mờ bị dắt mũi.
Vương Nhất Bác suy nghĩ nghiêm túc, lần đầu tiên phát hiện quả thật bản thân có lỗi.
Gã chân thành xin lỗi là chuyện xưa nay chưa từng thấy, là đãi ngộ trước giờ Louis chưa từng có, giữa gã và Louis chỉ có sự không khuất phục và thương tổn lẫn nhau, nhưng Tiêu Chiến có thể khiến gã thật lòng thật dạ dỗ dành, nuông chiều.
Gã hưởng thụ sự đánh đổi không hề ngần ngại của Tiêu Chiến, thế nên không có lý do gì mà không trả giá bằng thứ tương tự.
Dù cho ý định ban đầu của gã không phải thế, nhưng gã chẳng thể phớt lờ nội tâm đến trễ nhưng rất chân thật.
Gã thích bé con này.
Dư Thâm hỏi gã rốt cuộc muốn như thế nào, rốt cuộc tính quen Tiêu Chiến mấy năm.
Khoảnh khắc ấy khao khát từ tận đáy lòng gã vừa bùng cháy vừa sáng tỏ.
Đó là không muốn buông tay cũng không tính buông tay.
Gã sẽ nuôi Tiêu Chiến, dành cho Tiêu Chiến mọi thứ cậu muốn đến tận khi Tiêu Chiến muốn rời đi mới thôi.
"Về sau sẽ không bao giờ như thế." Vương Nhất Bác nói, "Tôi sẽ không giấu giếm em."
Tiêu Chiến nhìn bên kia đường, cách khu vực xanh hóa có đứa bé đang chơi đốt pháo.
"Đùng" một tiếng thật lớn, cậu giật bắn co rúm người lại.
"Em đang ở ngoài?" Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng nổ thì căn dặn, "Bên ngoài đâu đâu cũng có người chơi chế phẩm từ thuốc súng, em nhớ chú ý an toàn."
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng khàn giọng lên tiếng: "Mẹ tôi không cần tôi nữa."
Giọng cậu khàn khàn ậm ừ, Vương Nhất Bác không nghe rõ: "Bé con em nói gì?"
Tiêu Chiến bị gã hỏi thì vành mắt rưng rưng, nước mắt làm nhòe tầm nhìn, cậu lặp lại: "Mẹ tôi không cần tôi nữa."
Cậu khịt mũi, một chiếc xe chạy lướt qua, tiếng kèn vang rền.
Vương Nhất Bác hỏi: "Em đang ở đâu?"
Tiêu Chiến nhìn bốn phía: "Tôi không biết. Dù sao cũng cách nhà tôi xa lắm."
Như vậy mẹ sẽ không tìm ra cậu, không thể giao cậu cho Nghiêm gia.
Cậu lại khịt mũi.
Cái rét làm nước mũi chảy không dứt.
"Lạnh quá." Tiêu Chiến nói, "Ngoài đây lạnh muốn teo người, tôi sắp chết cóng mất."
Thành phố Sương Sơn âm mười mấy độ.
Ngữ điệu của Vương Nhất Bác trở nên nghiêm nghị, dặn dò nhanh chóng: "Giờ em tìm chỗ nào ấm đợi đi, gọi một ly sữa hay cà phê đều được. Đến nơi thì nhắn địa chỉ cho tôi, ngoan ngoãn đợi ở đó đừng đi lung tung."
Tiêu Chiến hờ hững: "Sau đó thì?"
Sau đó chuyện cũng sẽ không tốt lên, cũng chả có gì thay đổi.
Vương Nhất Bác trả lời: "Sau đó đợi tôi đến đón em."
* (dauhacmieu.wordpress.com)
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác nói thật không.
Nhưng cậu vẫn làm theo lời Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn tìm một quán cà phê ngồi.
Sương Sơn không phải đô thị lớn, quán cà phê co hoạt động ở mùng Một trừ quán của chuỗi cửa hàng nổi tiếng ra thì không còn lựa chọn khác.
Tiêu Chiến đi vào gọi một tách latte xong tìm một góc ngồi.
Thời gian chừng như trôi qua thoăn thoắt.
Cậu còn chưa thẫn thờ bao lâu thì có người bước đến đứng trước mặt.
Hơn 3000km.
Hành trình hơn 4 tiếng.
Từ cuộc gọi lúc sáng đến giờ, Vương Nhất Bác thật sự đi hơn nửa đất nước, từ Thâm Quyến về Sương Sơn chỉ trong thời gian ngắn như kỳ tích, làm sao mà làm được?
Gã đàn ông phong trần mệt mỏi, mặc áo bành tô vải nỉ màu nâu phẳng phiu, trên cằm tua tủa râu, mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Bé con." Vương Nhất Bác xoa đầu cậu, "Sao em nhếch nhác thế này?"
Mắt Tiêu Chiến vừa tròn vừa sáng, đuôi mắt đỏ hoe, chóp mũi đỏ ửng. Gương mặt nhỏ trắng trẻo còn vương nước mắt, cũng có dấu vết do nằm sấp ngủ.
Trên người cậu vẫn là bộ pyjama hoạt hình, chân mang dép, nhìn là biết chạy từ trong nhà ra.
Tách latte để trên bàn từ nóng hổi đến nguội ngắt, cậu không động một giọt nào.
Tiêu Chiến nhìn gã.
Cậu chợt nghĩ đến chuyện trước đó của hai người.
Cậu không tha thứ cho Vương Nhất Bác, cũng không thật sự muốn đối phương đến đón.
Dường như chờ đợi chỉ là để đặt ra mục tiêu cho bản thân, chứ không phải ôm ấp hi vọng có đợi được người đến không.
Nhưng Vương Nhất Bác đến thật.
Tiêu Chiến có phần sững người, bị hỏi cũng không trả lời, có thể thấy vẫn chưa hoàn hồn.
Vương Nhất Bác cởi áo bành tô của mình khoác lên cho cậu, quấn kín người cậu rồi mới dẫn cậu đi ra ngoài.
Bên ngoài có sẵn một chiếc xe đang đợi.
Lúc này Tiêu Chiến mới lộ vẻ lưỡng lự, cậu hỏi rất đề phòng: "Chú muốn dẫn tôi đi đâu?"
Sắc trời âm u, không khí tê tái lạnh căm căm.
Dần dần đông người đi đường, không ngờ trời sắp tối rồi, Tiêu Chiến ngồi trong quán cà phê chẳng mảy may phát hiện thời gian trôi đi.
Câu nghĩ chắc hẳn mẹ đang rất lo.
Giọng Vương Nhất Bác mềm mỏng, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến cũng dịu dàng, gã trả lời: "Em muốn đi đâu? Tôi sẽ dẫn em đi hết."
Tiêu Chiến cúi đầu: "Tôi không biết có thể đi đâu."
Vương Nhất Bác nói: "Bất kỳ đất nước nào, bất kỳ địa điểm nào, chỉ cần em muốn."
Tiêu Chiến: "Không muốn ra nước ngoài, tôi chỉ không muốn về nhà."
Vương Nhất Bác nói được.
Xe chở bọn họ đến sân bay thành phố Sương Sơn, trên sân đậu máy bay có một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ.
Giờ Tiêu Chiến mới hiểu ra vì sao Vương Nhất Bác có thể chạy đến trước mặt mình như kỳ tích, là nhờ tiền tài mang đến khả năng như vậy, Vương Nhất Bác chỉ cần huy động nguồn lực là có thể đạt được điều mà người thường không thể.
Lên máy bay, cất cánh không bao lâu thì Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cởi quần áo dắt đi tắm.
Phòng tắm không hẳn chật hẹp, hai người đàn ông đứng bên trong vẫn dư dả, cậu nằm trong bồn tắm lớn hai mắt vô thần được làn nước ấm bao bọc. Hình xăm hoa hồng nằm tĩnh lặng trong nước, dập dờn theo làn sóng quyến rũ tột cùng.
Lần đầu tiên không pha lẫn một chút tình dục nào, Vương Nhất Bác tắm kỹ càng cho cậu, dùng khăn lớn quấn người và lau khô.
Xong dắt cậu ra lấy máy sấy sấy khô tóc cậu.
Tiêu Chiến nằm trên chiếc giường lớn êm ái thoải mái, chăn đắp từ cổ xuống chỉ lộ ra mái tóc đen và đôi mắt đen láy.
Vương Nhất Bác hôn lên môi cậu: "Em ngủ đi, ngủ một giấc chúng ta sẽ đến nơi."
Tiêu Chiến không nói chuyện với gã.
Hai, ba giây sau cậu trở người, quay lưng lại với Vương Nhất Bác nấp vào chăn ngủ.
Cậu mệt mỏi cùng cực.
Dường như ngủ đến khi trời đất đen kịt, Tiêu Chiến tỉnh dậy trời vẫn tối.
Nhưng cậu không còn ở trên máy bay mà đang ở một nơi đã từng đến -- Căn biệt thự bằng gỗ xây cạnh hồ Tiên Nữ, là di sản thuộc về mẹ của Vương Nhất Bác.
Vẫn là căn phòng lần trước, đèn tường phục cổ, sàn nhà cũ kỹ, dưới đèn treo vẫn kê chiếc đàn dương cầm Steinway đen.
Tiêu Chiến không biết mình được đưa đến đây bằng cách nào.
Lần trước cậu bị bỏ rơi ở đây, trải qua đêm hôm khuya khoắt cúp điện một mình, giờ nhìn thế nào cũng thấy chỗ này khá đáng sợ.
Bây giờ dưới lầu sáng choang đèn đuốc.
Tiêu Chiến ngồi dậy đi xuống cầu thang, thang gỗ vang lên tiếng cọt kẹt.
Cậu nhìn thấy Vương Nhất Bác đang bận rộn trong nhà bếp.
Một con cá to béo, từng lát cá mỏng óng ánh được xếp ngay ngắn.
Vương Nhất Bác cúi người lấy nồi sứ, cho toàn bộ cá và gạo ngon vào rồi bắc lên bếp, ninh từ từ trên lửa nhỏ thành một nồi cháo cá thơm phức thanh đạm.
"Bé cưng dậy rồi à?"
Lúc Vương Nhất Bác quay người lau tay mới phát hiện Tiêu Chiến lặng lẽ ngồi trên bậc thang, không biết đã nhìn gã bao lâu.
Tiêu Chiến nhìn gã.
Vương Nhất Bác cười: "Em ngủ thẳng một giấc qua mồng Hai."
Tiêu Chiến ngạc nhiên, cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi cơ á?
"Sao?" Vương Nhất Bác cũng ngồi lên bậc thang gỗ, "Ngủ đã rồi có dễ chịu hơn không?"
Tiêu Chiến im lặng.
Có vẻ Vương Nhất Bác không ngại cậu không muốn nói chuyện với mình, gã hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì, em có thể kể tôi nghe, có lẽ tôi có thể giúp em."
Tiêu Chiến: "..."
Vương Nhất Bác nói tiếp: "Là... chuyện em nói lần trước?"
Nước mắt Tiêu Chiến bất ngờ chảy xuống: "Tôi nhớ cha tôi."
Vương Nhất Bác ôm cậu vào lòng: "Sao? Sao lại đột ngột thế?"
Gã nhớ cha của Tiêu Chiến đã qua đời.
Tiêu Chiến khóc: "Nếu có cha ở đây ông ấy chắc chắn sẽ không không cần tôi. Ông ấy thích tôi nhất, sẽ không làm giống mẹ..."
Không phải Tiêu Chiến không hiểu chuyện.
Nhưng cậu ấm ức.
Cậu tưởng mẹ sẽ chiến đấu, dù để cậu và gia đình ruột gặp gỡ biết nhau thì vẫn sẽ không buông tay, nào ngờ mẹ lại chủ động nói muốn cậu quay về. Cậu cứ ngỡ mẹ là người yêu mình nhất, nhưng cớ sao bà lại muốn đẩy cậu ra ngoài?
Ai ai cũng biết chuyện này, cậu mợ biết, em trai em gái biết, chỉ mỗi cậu như đứa ngốc.
"Vì sao không cần tôi?" Tiêu Chiến đau lòng tột độ, "Vì sao ai cũng vậy?"
Tiêu Chiến khóc thút thít khác hoàn toàn với lần cuồng loạn trước.
Nỗi bi thương bao trùm, tiếng thút thít cô độc dần dần ma sát vào tim Vương Nhất Bác như dao găm, dẫu gã không muốn thừa nhận chăng nữa thì vẫn phải đối mặt với cảm xúc này.
Gã đau lòng vì nỗi buồn của Tiêu Chiến.
"Tôi cần em." Vương Nhất Bác nói, "Chiến Chiến, tôi cần em."
Tiêu Chiến nghẹn: "Chú lừa tôi. Chú là một tên lừa đảo. Tôi không cần chú, tôi chỉ cần cha tôi."
Bé con giở tính trẻ con chơi xấu, Vương Nhất Bác muốn dỗ cũng không thể dỗ: "Em muốn tôi chứng minh thế nào? Em cần cha em nhưng cha em không thể trở về được nữa, tôi phải làm sao em mới có thể vui hơn?"
Tiêu Chiến rất khó chịu.
Vì sao cậu lại không suôn sẻ đến vậy chứ?
Mỗi một khía cạnh đều không suôn sẻ?
Nỗi ưu tư giã nghiền đầu óc câu làm cậu khóc la: "Tôi muốn cưỡi ngựa!"
Vương Nhất Bác bật cười: "Ngoan, khuya thế này, trang trại ngựa đóng cửa hết rồi. Em ăn một ít trước đi, sáng mai tôi dẫn em đi cưỡi ngựa."
Tiêu Chiến lớn giọng nói lại nhưng giọng điệu hơi hơi nguôi ngoai: "Không phải cưỡi ngựa đó!"
"Rồi, đừng nôn nóng." Vương Nhất Bác xoa lưng cho cậu, "Chúng ta đừng nôn nóng, nói từ từ xem em muốn cưỡi ngựa gì?"
Tiêu Chiến khóc thút thít một hồi xong nói: "Chú mau ngồi xổm xuống đi, tôi muốn cưỡi chú."
Vương Nhất Bác im lặng.
Gã không ngờ lại có người dám can đảm đưa ra yêu cầu như thế với gã, đúng là sống càng lâu thì gì cũng gặp được.
Tiêu Chiến vẫn không sợ chết: "Chú có cho tôi cưỡi không? Lúc tôi không vui cha tôi dỗ tôi vậy đó!"
Vương Nhất Bác đứng dậy cởi cúc áo.
Mặt gã lạnh tanh, cởi áo bành tô ra vứt nó đi, vô cảm cúi thấp người xuống.
Tiêu Chiến đứng lên bậc thang cao hơn, cậu nhấc hai chân bắc lên bả vai của Vương Nhất Bác, im lặng cưỡi lên cổ gã đàn ông.
"Đứng dậy đi."
Vương Nhất Bác đứng dậy, hai chân trần của Tiêu Chiến đung đưa trước mặt gã, gã sợ Tiêu Chiến ngã ngửa lên giữ chặt bắp đùi cố định người cậu lại.
"Đi quanh nhà hai vòng."
Tiêu Chiến nói giọng mũi, còn nắm tóc gã để giữ vững người.
Tóc bị kéo đau, Vương Nhất Bác cất bước đi mấy vòng quanh nhà.
Phía bên khác của biệt thự.
Trên con đường nhỏ một chiếc xe xuất hiện, người canh gác xách đèn bước ra kiểm tra là ai.
Vệ sĩ của Vương Nhất Bác ở ngay gần đó nhưng không một ai ra mặt, xem ra chiếc xe ấy là của người quen.
"Ngài, ngài nhỏ?" Người canh gác ngạc nhiên hỏi, đã bao năm ông chưa nhìn thấy ngài nhỏ hai dòng máu này.
Sắc mặt Louis rất khó xem.
Y muốn đi vào căn biệt thự nhưng người canh gác cản y lại: "Ngài Vương đã dặn mấy ngày này không muốn ai quấy rầy."
Louis không thể chấp nhận sự thật này.
Y nghe nói Vương Nhất Bác bỏ cuộc gặp mặt cổ đông vào mồng Một, sử dụng máy bay tư nhân bay đến Sương Sơn còn dẫn người về biệt thự. Đã thế lại là biệt thự của mẹ Vương Nhất Bác, ngay cả y còn chưa từng ở nơi này. Tiêu Chiến chẳng qua là bạn nhỏ Vương Nhất Bác dùng để chọc tức y, Vương Nhất Bác diễn trò này diễn đến mức quá trớn.
Y cũng đã xin lỗi, chịu thua nhận lỗi, không biết phải làm thế nào Vương Nhất Bác mới vừa lòng.
Hôm nay không đuổi Tiêu Chiến đi, tối Louis không chợp mắt nổi.
"Tránh ra." Louis luôn tao nhã lịch thiệp, hiếm khi thất lễ nổi đóa.
Người canh gác lo sợ bị vạ lây bèn né người qua.
Louis cho tài xế về, y giẫm lên con đường lát đá cuội, đi nhanh qua vườn hoa đến cây cầu có mái che.
Mới đi được hai bước thì y bỗng khựng người như bị sét đánh.
Trong của sổ loé ra ánh sáng cam vàng.
Người đàn ông ngông cuồng tự đại mặt lạnh vô tình đang cam tâm tình nguyện để người ta ngồi lên vai mình, khuất phục khom người.
Tiêu Chiến không chỉ ngồi trên vai người đàn ông mà còn kéo tai gã, giọng như đã khóc, nói yếu ớt: "Chú đi nhanh lên."
Cách nhau một khoảng xa nên giọng nói loáng thoáng.
Sắc mặt Vương Nhất Bác âm u, gã cắn răng nhưng không nhìn thấy dấu hiệu sẽ nối giận.
Louis ngồi co ro trên cây cầu có mái che.
- - - - - -
Lời tác giả: Đợt sóng lật xe cuối cùng.
Do tôi không để ý nên số chữ hú hồn, nhưng cũng vì không muốn qua loa lấy lệ, mong hãy hiểu cho.
- - - - - - - - - - - -
Có 6000 chữ chứ nhiêu đâu *gớt nước mắt* Đây là lý do mọi người không thể hối mình ra chương đều, mấy chương gần đây toàn hơn 4500 chữ, edit muốn lòi le luôn á chời Ọ_Ọ Ờm mà chương này... lúc trước chú cưỡi em, bây giờ em cưỡi chú, huề nhé =))))
Hết 46.

La Vie En RoseWhere stories live. Discover now