Tổng giám đốc có hứng thú với cô

263 22 0
                                    

  Trưởng phòng Chun dường như đã đoán được Jinyoung sẽ lựa chọn thế nào, không nói lời vô nghĩa nữa, thản nhiên nói, "Được rồi, tôi không nói nhiều, cô hãy tự suy nghĩ kỹ càng đi!"

Khu nhà cao cấp.

Hai ngày nay Jinyoung đều ở nhà với bà Park, thế nhưng bà Park lại phát hiện cô lúc nào cũng không yên lòng, tinh thần hoảng hốt, như thể cất giấu tâm sự.

Giữa trưa, bà Park lại thấy cô thất thần lần nữa, không nhịn được hỏi cô, "Jinyoung, con làm sao vậy? Hai ngày nay xem ra tinh thần không tốt lắm!"

Jinyoung vốn đang sững sờ dựa vào ghế sofa, nhận thấy đã làm mẹ lo lắng, vội vàng ngồi thẳng người dậy, mỉm cười lắc tay, "Con không sao ạ!"

"Nhưng mà. . . . . ."

Lời bà Park còn chưa kịp thốt lên liền bị người giúp việc cắt đứt.

Người giúp việc cung kính nói với bà Park, "Phu nhân, bà có điện thoại."

Bà Park hỏi, "Ai gọi tới?"  

  Người giúp việc trả lời, "Cô ấy nói cô ấy tên Chun, cô ấy là cấp trên của tiểu thư, cô ấy muốn nói chuyện với bà một chút về chuyện công việc của tiểu thư."

"Cấp trên của tôi?" Thân thể Jinyoung chấn động mạnh một cái, đôi mắt hoảng sợ trợn thật to.

Bà Park nghi ngờ, "Nếu là cấp trên Jinyoung, tại sao cần phải tìm tôi để nói chuyện công việc của Jinyoung? Hơn nữa Jinyoung đã xin thôi việc. . . . . ."

Người làm nói, "Cô ấy nói không muốn tiểu thư xin thôi việc, cho nên muốn nói chuyện với bà."

Bà Park đứng dậy, "Vậy cũng được, tôi sẽ từ chối công việc này hộ Jinyoung. . . . . ."

Jinyoung quýnh quáng kéo góc áo bà Park, luống cuống thốt lên, "À, mẹ, chuyện này để cho con nói với cấp trên con đi. . . . . ." Dứt lời, không chờ bà Park đồng ý, Jinyoung cũng đã rời bước đến bên cạnh điện thoại.

Đối mặt với ánh mắt tò mò của bà Park, Jinyoung chỉ có thể kiệt lực giữ vững bình tĩnh, "A lô. . . . . ."

"Jinyoung, là tôi." Đối phương quả nhiên là Trưởng phòng Chun.

Jinyoung che lại ống nói, cố gắng hạ thấp giọng, "Trưởng phòng Chun, làm sao cô lại biết số của nhà tôi?" Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài thân thế bối cảnh của cô, Trưởng phòng Chun càng không thể nào biết được số điện thoại của nhà cô.

Trưởng phòng Chun nói, "Chuyện này cô cũng đừng hỏi đến . . . . . Tôi vốn muốn nói chuyện cô xin thôi việc với mẹ cô, cô đã nhận điện thoại, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với cô được rồi! Tôi hy vọng ngày mai cô tiếp tục tới công ty làm việc!"

  "Không thể nào! !" Jinyoung hận Trưởng phòng Chun đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trưởng phòng Chun nhẫn nại khuyên bảo, "Cô cần gì phải kiên quyết như vậy đây? Sở dĩ gọi cô tới đi làm là vì tổng giám đốc cảm thấy có hứng thú với cô. . . . . . Tôi biết rõ cô là thiên kim tiểu thư tập đoàn 'Park thị', cô cũng không thèm muốn gì quyền thế của tổng giám đốc, nhưng mà cô suy nghĩ đi, địa vị 'Tuan thị' ở giới thương mại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, nếu 'Park thị' có thể bám vào 'Tuan thị' cũng là một vinh dự. . . . . ."

Jinyoung kiên định nói, "Bất kể cô nói gì, tôi cũng không trở lại công ty!" Cô thật không ngờ Trưởng phòng Chun lại có thể điều tra thân thế bối cảnh của cô thông suốt như thế.

Tiếng nói Trưởng phòng Chun đột nhiên lạnh hẳn, giọng điệu rất như thể buổi sáng hôm đó ép Jinyoung đưa ra lựa chọn, uy hiếp nói, "Jinyoung, cô đừng ép tôi nói ra lời nói xấu mặt. . . . . . Cô có thể không đến công ty, nhưng cô phải cân nhắc kỹ càng, nếu như ba mẹ của cô biết cô đi làm ở phòng PR mà còn bởi vì công việc mà gặp phải'**', ba mẹ cô sẽ thất vọng về cô thế nào?"

Jinyoung cắn chặt răng, "Cô thật ghê tởm! !"

~End Chap 13~


[Markjin/Jinmark] [Longfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ