Như thể ngày đó gặp Mark chỉ là một khúc nhạc đệm ông trời vô tình an bài, mấy ngày tiếp theo Jinyoung lại khôi phục cuộc sống yên tĩnh an nhàn.
Nghe nói Mark không có thời gian rảnh để du lịch định ở đây chơi với bạn gái mấy ngày, ai ngờ Mark và BamBam đến Male không tới hai ngày đã rời đi, Jackson không giải thích nguyên nhân với Jinyoung, nhưng cô gần như cũng đoán được.
Jinyoung lại cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao tình cảm hai người cũng quá rối rắm, nếu đã không tới được với nhau, không thấy mặt dù sao vẫn đỡ lúng túng hơn.
Sau khi Mark rời khỏi khách sạn, Soo Hyun vô tình nghe tập thể nhân viên phục vụ khách sạn đắm đuối nhắc tới Mark, Soo hyun nhất thời vừa ảo não, trách cứ Jinyoung, "Trời ơi trời, Jinyoung, ngày đó Mark Tuan đi qua cách chỗ tôi không tới 20m, mà cô lại không nói tiếng nào với tôi sao?"
Trời mới biết, ngày đó ở hải vực nước cạn, cô đang đắm chìm nhìn cá nhiệt đới chợt nghe Jinyoung gọi, cô vừa mới ngước mắt lên đã chú ý tới bóng lưng nam tính cao ngất lẫm liệt đang ôm một cô gái mặc quần trắng rời khỏi...... Cô không bị cảnh tượng hình ảnh nam nữ lãng mạn đi dạo trên bãi biển hấp dẫn, mà bị bóng lưng hoàn mĩ phong độ của người đàn ông làm cho kinh hoàng. Chưa từng có người đàn ông, chỉ cần bóng lưng cũng có thể tản mát ra vẻ lãnh ngạo và tôn quý, làm trái tim dễ dàng đắm đuối của cô đập loạn như nai con, lập tức cô liền kéo Jinyoung đuổi theo người đàn ông kia, nào ngờ Jinyoung lại mỉm cười nói một câu --"Làm ơn, bên cạnh có bạn gái của người ta rồi". Cũng bởi vì câu này, cô bỏ lỡ cô hội gặp mặt Mark. Dĩ nhiên, ngay sau đó cô cũng không biết người đàn ông ngạo nghễ đó chính là Mark Yien Tuan, nếu không, cho dù cô phải gánh tội phá hư giây phút lãng mạn của người ta cũng phải nhìn mặt Mark một lần.
Jinyoung nói lúng túng, "Ặc, Kim tiểu thư, tôi tưởng rằng cô thích tổng giám đốc Vương của chúng tôi chứ."
Khuôn mặt dễ thương của Soo Hyun nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng, lắp bắp, "Ai nói tôi thích Tổng giám đốc Vương? Tôi không thèm nghe cô nói nữa, Park Jinyoung, chuyện này tôi với cô chưa xong đâu......Hix, hiếm lắm mới có cơ hội nhìn thấy tổng giám đốc Tuan, mà cô lại có thể làm cho tôi bỏ lỡ cơ hội tốt trời cho này, hừ!"
Nhìn Soo Hyun tức giận rời khỏi, Jinyoung sững sờ, một hồi lâu sau lắc đầu cười. Ở bên Soo hyun mấy ngày, cô biết tính cách cởi mở hoạt bát của Soo Hyun, không nói đến lúc này Soo Hyun không thực sự giận cô, cho dù giận cô, cô tin rằng Soo Hyun sẽ nguôi giận nhanh chóng. Nhưng như đã nói, cô hoàn toàn vô tội, ngày đó Soo hyun cũng không hỏi cô người đàn ông đó là ai mà!
Phát hiện Soo Hyun giận dỗi, Jackson nghi ngờ đi tới bên cạnh Jinyoung, "Sao vậy, cô chọc giận Soo Hyun à?"
Jinyoung nói đùa, "Không có sao, cô ấy chỉ nhất thời bị nam sắc mê hoặc, anh yên tâm, mấy ngày sau lại bình thường." Jinyoung không bao giờ phủ nhận Mark Yien Tuan là người đàn ông có dáng người đẹp nhất mà cô nhìn gặp trên thế giới này.
Jackson nhíu mày, "Kim tiểu thư không để ý tới tôi, tôi cũng vui mừng nhẹ nhõm, cô cũng biết Kim tiểu thư không phải khẩu vị của tôi. Nhưng, tôi ghét cảm giác bị phụ nữ coi thường, bết bát nhất chính là nơi có Mark, tôi liền gần như thành cảnh nền......" Khi Jackson nói lời này, rõ ràng cho thấy anh đang phát tiết phẫn hận bị đè nén ở đáy lòng nhiều năm.
Jinyoung cười nói, "Nhưng phụ nữ vây bên cạnh anh cũng không ít hơn Mark Yien Tuan đúng không?"
Jackson ghen tỵ, "Vậy cô cũng phải xem vây quanh Mark đều là người đẹp tuyệt sắc đến mức nào......"
Jinyoung lại nhớ tới vẻ đẹp tuyệt mỹ của BamBam,lúc này đành phải im lặng.
Sự yên lặng của Jinyoung làm Jackson ý thức được dường như anh lại lỡ lời nói nhiều chuyện liên quan đến Mark trước mặt Jinyoung, nên một giây tiếp Jackson lập tức đổi lời nói, "A, đúng rồi, hai ngày này tôi có hẹn,chuyện của khách sạn trông cậy vào cô. Dĩ nhiên công việc của cô cũng tăng lên, ông chủ như tôi nhất định không bạc đãi cô."
Jinyoung trợn mắt, "Anh phải đi ư?"
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Jinyoung, Jackson nghi ngờ, "Làm sao vậy?" Anh tán gái vì công việc dường như cũng không một thì hai lần rồi, chưa từng nghe thấy Jinyoung dị nghị.
Jinyoung nói, "Ặc, ông chủ, tôi muốn xin nghỉ hai ngày......"
"Cô muốn xin nghỉ?" Jackson giật mình kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"
Jinyoung nghiêm nghị gật đầu, "Dạ, rất quan trọng, nên mấy ngày này tôi không thể ở lại khách sạn lo chuyện kinh doanh cho anh được."
Jackson như thể đấu tranh nhiều lần trong lòng, cuối cùng chán nản nói, "Nhân viên chăm chỉ nhất của tôi hai năm qua chưa từng xin nghỉ một ngày, xem ra, tôi không thể không phê chuẩn rồi." Có thể làm sao đây? Người đẹp có thể tìm thêm, nhân viên tốt lại khó tìm.
Jinyoung hưng phấn nói, "Tổng giám đốc Vương, anh đồng ý cho tôi nghỉ sao?"