Trong lúc Youngjae đang than thở khóc lóc van xin Mark tha thứ thì ông bà Park đột nhiên xuất hiện trước mặt Mark.
Bà Park bị chồng dắt đến, nói giọng thỉnh cầu "Mark, hãy cho Youngjae một cơ hội."
Youngjae từ từ buông Mark ra, cúi đầu đứng tại chỗ, nước mắt vẫn rơi lã chã.
Bà Park rời khỏi Youngjae, nói với Mark đầy áy náy. "Youngjae cũng nói hết mọi chuyện với bác... Con bé nói dối cháu nhiều như vậy là không đúng, nhưng nó đã biết sai rồi, bác tin là sau này Youngjae sẽ thay đổi." Mặc dù biết Youngjae làm như vậy với Jinyoung, nhưng dù sao cũng không gây tổn thương cho Jinyoung, bà Park đành lựa chọn cách bao dung.
Ông Park cũng nhỏ giọng khẩn cầu "Mark, cháu cũng biết từ nhỏ Youngjae đã là một đứa bé ngoan, nếu không phải lang thang ở Mỹ nhiều năm như vậy, nó cũng sẽ không làm những chuyện sai trái đó... Điều này cũng do hai bác, nếu ban đầu điều tra cẩn thận hơn, thì đã không nhận nhầm con gái, khiến Youngjae phải chịu khổ ở Mỹ như vậy..."
Youngjae khổ sở đến trước mặt Mark, trong lòng vô cùng sợ hãi chờ câu trả lời của Mark.
..................
Đêm đến, Jinyoung lại mất ngủ về chuyện việc làm.
Công việc tìm được ở chợ việc làm nhất định phải bỏ, dù sao dì Ram có để cô làm việc ở nhà họ Park sẽ chỉ khiến tất cả thêm lúng túng... Cho nên chắc là phải tìm việc khác.
Nhưng mà, kể cả cô có tìm được việc khác thì con gái phải làm sao?Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Jinyoung, cô liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, lập tức nhấn nút trả lời "Alo!"
"Xin chào, xin hỏi có phải là Park tiểu thư không?"
Jinyoung ngồi dậy, cố gắng giữ tỉnh táo "Phải, là tôi" Đây là số điện thoại ở một công ty cô đã từng nộp đơn, bởi vì trước đó có lưu cho nên khi nhận được cuộc điện thoại này, cô vô cùng căng thẳng.
Đối phương rất thân thiện "Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô, quyết định tuyển cô vào công ty..."
"Có thật không? Thật sự cảm ơn các vị... Vâng, chiều này hai giờ tôi sẽ có mặt..."
Jinyoung vui vẻ cúp máy, không ngờ lại nhận được niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng chưa kịp vui sướng xong thì cô lại đột nhiên nhớ tới con.
Nếu cô đi làm, ai sẽ chăm sóc con?
..............
Suy nghĩ cả đêm, Jinyoung quyết định nhắm mắt đem con về trại trẻ mồ côi nhờ viện trưởng chăm sóc giúp một thời gian.
Người duy nhất cô có thể tin tưởng chỉ có viện trưởng , kể cả không muốn cho mọi người thấy bộ dạng nghèo túng của mình thì cô cũng chỉ còn cách làm phiền họ.
Sáng sớm tinh mơ, Jinyoung ôm con chuẩn bị ra ngoài, thì ở cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Jinyoung mở cửa phòng ra, khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cười là dì Shin, Jinyoung lập tức sững sờ "Dì Shin?"Bé con nhìn thấy dì Shin cũng tự nhiên giơ tay ra đòi bế.
Dì Shin nhận lấy con bé, hôn lên má nó một cái.
Jinyoung mỉm cười "Tại sao dì lại tới đây?" Trời ạ, cô đang chuẩn bị đưa con đến trại trẻ mồ côi.
Ngay sau đó dì Shin đi vào phòng giải thích cho Jinyoung nguyên nhân bà đến đây.
Sau khi nghe dì Shin nói, Jinyoung giật mình ngạc nhiên "Dì nói là có người đến trại trẻ mồ côi thuê dì đến chăm sóc con giúp con?"
Dì Shin gật đầu "Đúng vậy... Mặc dù dì rất vui vì được chăm sóc con và con bé, nhưng dì không hiểu tại sao con lại ở khách sạn một mình. Bạn trai con đâu?"
Jinyoung biết bạn trai trong miệng dì Shin ý chỉ là Mark, cô nói một câu vô cùng đơn giản "À, con và anh ta đã chia tay rồi."
Dì Shin hơi ngẩn ra "Sao lại thế..."
"Giữa nam và nữ vốn là như vậy mà, không hợp thì chia tay." Jinyoung nói xong vô cùng nhẹ nhõm.
"Aiz, dì còn tưởng là... Thôi, con chờ đợi trong tù hai năm người này cũng không đến thăm một lần, có thể thấy đó cũng không phải người tốt lành gì." Thật ra thì dì Shin có ấn tượng rất tốt với Mark, nhưng vì Jinyoung đã bỏ đi, dì không thể nào không an ủi cô.
Jinyoung gật đầu "Đúng vậy, con cũng nên từ bỏ từ lâu rồi."
.....................Trên đường đến công ty, Jinyoung nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc ai đã tìm dì Shin cho cô...
Cô cũng từng nghĩ người giúp cô có thể là Im Jaebum, nhưng cô lại không thể gọi được cho anh ta.
Công ty tuyển cô là Tập đoàn JJ Project, theo những gì cô biết, hai năm tước, phạm vi buôn bán của tập đoàn JJ Project cũng không rộng, cho nên không thể phát triển ra nước ngoài.
Nhưng sau khi đến nơi cô mới biết, thì ra hai năm qua, JJ Project đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng của cô, tòa nhà to lớn huy hoàng trước mặt có thể chứng minh điều này.
Jinyoung nói mục đích đến đây, lễ tân liền đưa cô lên tầng ba mươi sáu.
Jinyoung cho rằng người gặp cô sẽ là giám đốc bộ phận nào đó, không ngờ, lễ tân lại dẫn cô vào phòng tổng giám đốc.
Jinyoung đang luống cuống thì cô lễ tân đã kính cần báo với người đàn ông ngồi sau bàn làm việc "Tổng giám đốc Im, Park tiểu thư đã tới."
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Jinyoung.
Jinyoung kinh hoàng khó mà tin nổi "Anh... Im Jaebum."
Jaebum dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nở nụ cười lịch sự "Park tiểu thư, hoan nghênh cô đến với công ty chúng tôi."
Jinyoung khẽ cau mày "Cho nên, tôi có thể vào công ty này là nhờ anh?"Jaebum không thừa nhận cũng không phủ nhận "Cô từng nói có kinh nghiệm làm việc ở Tuan thị cho nên hoàn toàn đủ khả năng đảm nhiệm công việc này."
Jinyoung nhíu mày càng chặt hơn "Vậy thì, dì Shin cũng là anh mời tới chăm sóc con giúp tôi?"
Jaebum đứng dậy đi đến trước mặt Jinyoung "Nếu đúng là như vậy, bây giờ cô sẽ chọn cách bỏ đi sao?"
Jinyoung không nói gì.
Jaebum nhìn Jinyoung, nói chậm rãi "Thật ra thì lần trước tôi đã nói chuyện với ba nuôi, ông ấy hiểu cô, cũng tôn trọng cô, ông ấy sẽ không ép cô phải gặp ông... Cô cũng có thể nghĩ tôi như thể một người tốt bụng giúp đỡ cô, sau này công việc tốt lên, cô có thể trả lại tiền thuê dì Shin cho tôi, không còn phải nợ ai nữa."
Jinyoung ngước mắt nhìn Jaebum, vốn nên từ chối thẳng, trong đầu cô lại chợt nhớ tới khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của con.~End Chap 103~
