Hai ngày sau
"Dì Shin, con về rồi"
Dì Shin đi ra từ phòng bếp, ra hiệu "Suỵt" với Jinyoung. "Gấu con vừa ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc..."
Jinyoung nhẹ nhàng đi vào phòng con, liếc thấy Gấu con đang ngủ sau, cô mỉm cười thỏa mãn.
Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Jinyoung vừa tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm, trong mùi thơm còn thoang thoảng mùi thuốc bắc mà cô không thích lắm.
Jinyoung đi vào bếp, liếc thấy bóng dáng bận rộn của dì Shin, cô nghi ngờ "Dì Shin, dì đang nấu ăn sao?" Lúc này hình như chưa tới giờ nấu cơm.
Dì Shin cười nói "Dì nấu canh cho con."
Jinyoung không hiểu cau mày "Ặc, trong canh có thuốc bắc?" Dì Shin nấu canh rất khéo, cho nên nửa năm qua cô đã được dì Shin nuôi trắng trẻo khỏe mạnh, nhưng dì cũng luôn biết cô thích hay không thích gì.
Dì Shin cẩn thận cho canh nóng vào bình giữ nhiệt, khẽ cười nói "Canh này không phải cho con uống."
"Hả?" Jinyoung giật mình kinh ngạc.
Dì Shin vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, nói chậm rãi "Con mang canh đến bệnh viện cho Tổng giám đốc Im đi. Cậu ấy bị thương nặng thế, nghe nói đạn còn làm tổn thương xương đùi, trong canh có bỏ thuốc bắc, có lợi cho sự phục hồi cơ thể của cậu ấy."
Jinyoung nhận lấy bình giữ nhiệt, chợt hiểu ra. "Hóa ra là canh cho Jaebum"Dì Shin gật đầu "Đúng vậy, người ta vì chúng ta mà bị thương nặng như vậy, bây giờ lại không có ai ở bên chăm sóc, đương nhiên chúng ta phải làm rồi."
Jinyoung gật đầu "Hai ngày nay con đều đến bệnh viện thăm, anh ấy có vẻ đã đỡ nhiều rồi."
Dì Shin nhẹ giọng trách cứ "Bị thương nặng như thế làm sao mà vài ngày đã khỏe ngay được, tổng giám đốc Im chỉ cố gắng biểu hiện không sao trước mặt con thôi..."
Jinyoung gật đầu "Vâng ạ, bây giờ con mang canh cho anh ấy."
Lúc này dì Shin mới hài lòng "Đi nhanh về nhanh."
Jinyoung xoay người chuẩn bị đi thì dì Shin lại gọi lại "À, Park tiểu thư..."
Jinyoung quay lại nhìn dì Shin nghi ngờ "Sao ạ?"
Dì Shin dặn dò "Tối nay dì ngủ với Gấu con, con có thể ở lại bệnh viện với tổng giám đốc Im."
Giờ khắc này Jinyoung mới hiểu được nguyên nhân dì Shin quan tâm đến Jaebum như vậy.
Cô cười xua tay "Dì Shin, dì đừng suy nghĩ nhiều. Con và anh ấy không có gì..."
Dì Shin nghiêm nghị "Dĩ nhiên dì biết con và tổng giám đốc Im không có gì, nhưng dì hi vọng con có thể cho cậu ấy một cơ hội... Dì thấy tổng giám đốc Im rất thích con." ( Ơ ơ bà này xúi bậy nha ^^ )
"Dì Shin thật ra thì..."Jinyoung cố gắng nói rõ ràng suy nghĩ của mình nhưng dì Shin đã cắt lời "Dì biết rồi, thật ra con vẫn chưa muốn nói đến chuyện tình cảm, đúng không?" Dì Shin khuyên "Park tiểu thư, mặc dù dì không biết con đã từng thất bại thế nào trong tình cảm, nhưng bây giờ con còn trẻ, chẳng lẽ định độc thân cả đời? Tổng giám đốc Im là người tốt, vừa dịu dàng lại quan tâm đến con, hơn nữa không hề ngại con đã có em bé, tại sao con không thử qua lại với cậu ấy xem sao? Con phải biết là người đẹp trai có tài như cậu ấy có rất nhiều phụ nữ muốn theo đuổi. Nếu con và cậu ấy ở bên nhau, sau này Gấu con sẽ được lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh..."
Jinyoung biết dì Shin đang lo lắng cho cô, xúc động "Dì Shin, những lời của dì con hiểu, con đồng ý với dì sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Dì Shin vui mừng gật đầu "Không phải một lần vấp ngã là không bao giờ dậy được, con người là phải biết nhìn về phía trước..."
.......................
Trong bệnh viện.
Jinyoung bưng canh đến bên giường bệnh "Jaebum, đây là canh dì Shin nấu cho anh... Tài nấu nướng của dì Shin rất tuyệt, cho dù có mùi thuốc bắc, anh cũng phải bịt mũi uống cho hết."
Jaebum tựa vào đầu giường, khuôn mặt đã khôi phục sắc hồng, nói dịu dàng "Đương nhiên anh có thể uống hết nhưng bây giờ anh đang bị thương không tiện, không biết có ai sẵn lòng đút cho anh không..."
Jinyoung tức giận trợn mắt nhìn Jaebum "Hình như ai đó bị thương ở chân chứ không phải ở tay?"
Jaebum nâng cánh tay ngày đó bị Chansung đẩy ngã, cố làm ra vẻ đáng thương "Thật đáng buồn, vết thương chỗ này của anh còn chưa đóng vảy, chỉ sợ không cầm nổi chén canh..."
Jinyoung liếc nhìn cánh tay thật sự có vết thương khá lớn của Jaebum, bác sĩ còn băng bó cho anh. Vì không đành lòng, cuối cùng thỏa hiệp "Thôi, em đút cho anh..."
Jaebum mỉm cười hài lòng "Được."