Hình ảnh trước mắt vốn nên khiến cho đàn ông máu nóng sục sôi, thế nhưng mãi đến lúc Jinyoung hốt hoảng đứng bật dậy từ trên giường lớn, Mark vẫn không có bất kỳ hành động nào với Jinyoung.
Jinyoung căng thẳng đến mức không nói nên lời, cô luống cuống nhìn anh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Mark vẫn nhìn chằm chằm vào Jinyoung, đôi môi mỏng khẽ nói, "Nói cho tôi biết, em định làm gì?"
Gò má Jinyoung đỏ hồng, nói năng không đầu không đuôi, "Em... em nhầm phòng, bây giờ em về ngủ ngay đây."
Cô muốn thừa dịp hỗn loạn đi lướt qua người anh, thế nhưng tay anh đã giữ lấy cổ tay cô thật chặt.
Mark nói bằng giọng nói bá đạo không cho phép người khác cự tuyệt rất quen thuộc đó, "Không nói rõ ràng, em cho rằng em có thể đi sao?"
Jinyoung bị buộc đứng yên tại chỗ, quẫn bách nói, "Em chỉ muốn đến xem anh đã về hay chưa...."
Mark đột nhiên kéo Jinyoung vào trong ngực, đôi mắt đen gian xảo liếc nhìn gương mặt hoảng hốt của cô, nói lạnh lùng, "Em biết tôi không hỏi chuyện này." Anh muốn biết nguyên nhân khiến cô thay đổi.
Jinyoung ngốc nghếch mở to đôi mắt nhìn gương mặt điển trai lạnh lùng của anh, "Chuyện gì cơ?"
Đôi mắt đen sắc sảo của Mark híp lại, gian xảo nhìn thẳng vào đáy mắt của Jinyoung, "Nếu đã muốn đến gặp tôi, vậy không ngại ở lại giúp tôi chứ!" Cô không muốn nói, vậy thì anh cũng không ép cô.
Jinyoung hoảng sợ trừng lớn hai mắt, "Hả......."Một giây sau, Mark đột nhiên đè Jinyoung xuống giường lớn ở phía sau.
"Á!" Bởi vì thân thể Jinyoung bỗng nhiên bay lên không nên ôm chặt lấy anh theo phản xạ.
Thân hình Mark đã nằm đè lên người Jinyoung, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hởi thở cả hai gần trong gang tấc.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt lấy Jinyoung và có phần mong đợi, Mark trầm giọng nói, "Có nói hay không?"
Jinyoung không dám nhúc nhích, bởi vì anh rất gần cô, chỉ cần cô hơi chút động đậy, môi cô sẽ chạm vào anh, cô chỉ có thể cố gắng duy trì tỉnh táo, "Anh muốn em nói gì?"
Mark hơi nhíu mi, "Ừ hử?"
Jinyoung đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, ngoài mặt thì tưởng như là có việc khó nói ra, nhưng thực ra là vì không chuẩn bị tâm lý tiếp xúc với anh ta ở khoảng cách gần như vậy.
Mark xoay mặt Jinyoung lại, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
Jinyoung không nói lời nào, chỉ biết cắn chặt môi.
Mark áp chặt Jinyoung hơn, đôi môi mỏng tiến sát gần như như sắp chạm vào cô "Nói hay không?"
Jinyoung đột nhiên đẩy Mark ra, như thể đã bị ép đến đường cùng, cô lớn tiếng nói, "Tôi không nói!"
Toàn bộ sức nặng thân thể anh đều ép trên người cô, cho dù cô dùng hết sức lực của mình để giãy giụa cũng uổng công vô ích.
Mark bắt lấy hai tay không yên phận của Jinyoung, ánh mắt sắc bén nhìn cô không rời.
Jinyoung vừa quát tháo vừa dùng chân đá lung tung, "Buông tôi ra, buông tôi ra!!"Bất ngờ, Mark cúi xuống nhanh như chớp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Jinyoung, bá đạo mãnh liệt mà tàn sát đôi môi mềm mại của cô.
Jinyoung không thể ngờ rằng sự việc sẽ diễn biến đến bước này, không ngừng lắc đầu quầy quậy.
Nhưng Mark hoàn toàn không cho Jinyoung cơ hội kháng cự, anh giữ chặt tay cô áp lên giường, chiếm đoạt môi lưỡi của cô không hề buông lỏng.
Hơi thở vẫn quen thuộc như xưa, những hình ảnh thân mật tưởng như đã chôn chặt trong trí nhớ của cô bây giờ lại hiển hiện rõ ràng.
Mark khẽ cắn bờ môi mọng đỏ của Jinyoung, sức lực không lớn chỉ đủ làm cho cô vừa tê dại vừa đau.
Jinyoung vẫn cắn chặt hàm răng chống lại sự xâm chiếm của anh, nhưng không chống lại được sự thành thạo và cao siêu của anh. Anh khéo léo cậy mở môi cô, môi lưỡi anh được thế tiến quân thần tốc thẳng vào trong miệng tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang hoảng loạn của cô, điên cuồng mà mút lấy.
Thân thể Jinyoung dần dần xụi lơ, tất cả kháng cự và cảm giác thiếu an toàn đều bị nụ hôn của Mark hóa giải....Cô thậm chí không biết đó là do cô đã khuất phục hay là do bản thân cô không đủ sức để kháng cự lại anh.
Trong lúc đầu óc Jinyoung còn mờ mịt, đôi môi mỏng điên cuồng chiếm đoạt của Mark rốt cuộc cũng rời khỏi môi cô.
Đôi mắt đã nhắm chặt từ lâu của Jinyoung đột nhiên mở ra.
Mark nhìn Jinyoung bằng ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Đôi môi anh đào của Jinyoung đã sưng đỏ, lại còn run rẩy bởi vì mới lấy lại được hô hấp.
Bàn tay cô bất an níu chặt lấy giường lớn phía sau, hoảng hốt luống cuống nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, lòng Jinyoung thấp thỏm không yên.
