Quyết định làm người phụ nữ của anh

239 18 0
                                    

  Jinyoung sững sờ tại chỗ.

Bà Park nhìn thấy cô trong lúc vô tình, vội vàng thân thiện gọi Jinyoung đến bên cạnh bà.

Jinyoung lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt hơi tái nhợt, đến bên cạnh bà Park.

Bà Park kéo tay cô, vô cùng thân mật nói, "Con gái bảo bối, con nhìn gia đình thiên kim nổi tiếng đang phát trên ti vi này xem, không biết cha mẹ cô ấy giáo dục cô ấy như thế nào mà không hề có thái độ đúng mực, lại có thể đi làm phòng PR, còn quyến rũ ông chủ. . . . . ."

Jinyoung rũ tay xuống, yên lặng.

Bà Park tưởng thái độ của cô là vì thân thể không thoải mái, liền vội vàng hỏi, "Làm sao vậy? Có phải sau khi đi làm trở thì gặp uất ức gì không?" Bà Park còn chưa biết Jinyoung đã hoàn toàn thôi việc.

Jinyoung ngước mắt nhìn bà Park, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không phải, con chỉ cảm thấy trong người hơi khó chịu."

"Làm sao lại thấy khó chịu vậy?" Ông bà Park nhất thời căng thẳng, bà Park vội vàng đi đến, "Mẹ gọi bác sĩ cho con. . . . . ."

Jinyoung vội vàng xua tay, "Mẹ, đầu con chỉ hơi choáng váng, con không sao, con đi lên nghỉ ngơi là được. . . . . ."

Bà Park gật đầu, "Vậy được rồi, con nhanh đi nghỉ đi!"

. . . . . .

Trở lại phòng ngủ, Jinyoung vô lực dựa vào cánh cửa, lẳng lặng suy tư.

Cô có thể biết trước, ba mẹ biết được cô đi làm ở phòng PR sẽ thất vọng thế nào. . . . . .

Cô cho là cô đã chuẩn bị tâm tư đối mặt với ba mẹ, nhưng trong khoảnh khắc thật sự đã tới thì cô lại chợt mất dũng khí. . . . . .

Tin tức trên ti vi thật rõ ràng cho thấy là có người lấy chuyện của cô để phê bình, nếu như thân phận của cô sáng tỏ, sẽ không thể nào lường được mức độ ảnh hưởng tới ba mẹ cô. . . . . .

Đúng vậy, cô không thể không chú ý tới cảm nhận của ba mẹ. . . . . .

Ít nhất, trước khi cô thẳng thắn thành khẩn với ba mẹ bí mật mười năm, cô sẽ làm tất cả để ba mẹ cô vui vẻ, như vậy mới có thể bù đắp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ đối với cô nhiều năm nay.

———-

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Jinyoung cầm điện thoại gọi vào một số.

Di động kết nối nhanh chóng, giọng nói của Trưởng phòng Chun vang lên. "Jinyoung, tôi biết ngay là cô sẽ gọi điện thoại cho tôi."

Jinyoung nói hờ hững, "Tin tức trên ti vi tôi đã xem, các người thắng rồi. . . . . ."

Trưởng phòng Chun cười nói, "Tôi cũng không có bản lĩnh phát tin tức trên truyền hình như vậy, nhưng đối với Tổng giám đốc Tuan mà nói, chuyện này cũng chỉ cần một câu nói. . . . . . Tôi muốn nói cho cô biết, chuyện Tổng giám đốc Tuan quyết định vẫn chưa có người nào có thể ngăn cản, từ nay về sau cô hãy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Tổng giám đốc Tuan đi!"

Trong đầu Jinyoung chợt xẹt qua một câu Mark đã nói. . . . . .

"Từ nay về sau, cô phải tập làm quen với tính cách của tôi!"

Giờ khắc này cô mới biết được, những lời này của anh nói đúng là nguy hiểm đến cỡ nào.

Đúng vậy, người đàn ông cao cao tại thượng như thể anh ta thì có cái gì mà không chiếm được đâu! Quả thật như Trưởng phòng Chun đã nói, không ai có thể làm trở ngại quyết định của anh, tính cách của anh chỉ có làm cho người khuất phục.

Jinyoung trả lời bình tĩnh, "Tôi biết, nhưng mà tôi nói rồi, ta sẽ không bỏ qua cho người đã 'hại' tôi, Trưởng phòng Chun, mong cô về sau tự giải quyết cho tốt."

Lập tức cúp điện thoại, khuôn mặt Jinyoung đã sớm không còn một chút máu.  

~End Chap 17~


[Markjin/Jinmark] [Longfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ