Chapter 2 - Nguồn gốc của hoa

863 47 8
                                    

Ryan ngồi trầm lặng hồi lâu cheo leo trên thành lan can ở tầng thượng. Gió thổi như tát vào mặt nó, như muốn hất tung nó xuống lòng đường ngồn ngộn xe cộ kia. Nhưng nó, tay vẫn khoanh chặt trước ngực, chân vắt chéo, miệng ngậm kẹo mút nhìn ra xa xăm. Dường như không hề cảm nhận được sự nguy hiểm của hành động này.


Từ xa, JJ bước đến cầm theo tách café còn đang nóng hổi, nhìn thấy nó đang vắt vẻo trên lan can bé tí, anh lại lắc đầu. Có lẽ làm việc với nó mấy năm nay đã đủ để anh bình tĩnh trước những hành động điên rồ kiểu như thế này.


- Muốn chết sao?- anh hỏi nó


Nó quay lại nhìn anh cười nhẹ:


- Chết ư. Không. Đó là 1 sự ban thưởng. Mà sự ban thưởng đó không dành cho những kẻ như em.


- Vậy sao còn ngồi ở đó?


- Thích thôi.


Không nói gì nữa, nó đón cốc café từ tay anh khẽ nhâm nhi. Phải nó thích, nó thích cái sự chênh vênh này. Cuộc sống trong vòng chém giết, đuổi bắt thậm chí là truy nã đã khiến nó quen dần với sự nguy hiểm. Ngay cả bản thân nó cũng vậy nó thấy mình được an toàn hơn trong cái thế giới đẫm máu đó bởi dù sao nó cũng được đào tạo và rèn luyện để sống trong nơi ấy. Còn cái thế giới tưởng như thanh bình kia, nó vốn không quen. Trong thế giới đó mọi người đều được sống như 1 lẽ hiển nhiên, mạng sống của họ được trân trọng, được bảo vệ. Còn nó thì sao. Nó lớn lên trong cái thế giới toàn một màu đen ở nơi ấy mạng sống là thứ có thể mất trong nay mai nếu không cẩn thận, nếu muốn tồn tại cần biết tàn nhẫn, biết hoài nghi, kẻ khác nằm xuống thì mình mới có thể ngóc lên. Tình cảm và nước mắt, những thứ đó chỉ khiến nó gần hơn với cái chết mà thôi.


- Sao em lại nhận vụ này.- JJ lên tiếng quá tan bầu không khí tĩnh mịch xung quanh


- Không có gì chỉ là thấy hứng thú thôi. Em muốn xem họ hạnh phúc bằng mạng sống của em thế nào.- nó đã tụt xuống cái lan can và đứng dựa vào đấy.


- Em định trả thù- JJ nhìn nó hoàn nghi


Ryan lại nở một nụ cười đến gai góc


- Có thể có hoặc cũng có thể không.


- Anh không biết hết về quá khứ của em,nhưng .... tại sao em lại tham gia vào chương trình huấn luyện đó, tại sao em không quay trở về gia đình khi có thể, tại sao em lại căm thù họ đến vậy? Em không muốn nhận mặt cha mẹ sao?- anh gằn lên với nó.


Nó vẫn giữ thái độ lạnh nhạt vốn có, nhưng giọng nói thì đanh lại nghe rõ từng âm tiết. Rõ ràng người nói đang nghiến răng rất chặt:


- Không, anh hỏi tại sao em căm thù họ ư. Vì họ, chính họ mà em ra nông nỗi này.


- Anh đã tìm hiểu rồi, em xa gia đình, đó là 1 vụ bắt cóc. Cha mẹ em chỉ là bất đắc dĩ phải dời xa em thôi.


Nó lại cười, một tràng cười dài. Một tràng cười chua xót lạnh băng.


- Phải, một vụ bắt cóc- giọng nó bỗng đanh lại.- nhưng là một vụ bắt cóc thú vị, một vụ bắt cóc mà trong đó gia đình nạn nhân và bọn bắt cóc đứng cùng 1 phe.

Hoa hồng của quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ