Chapter 28 - Hưu chiến

412 29 1
                                    

Lại một buổi sáng nữa Ryan ngồi dưới hàng ghế khán giả trong nhà hát ngắm công chúa luyện tập. Dạo này đang rảnh rỗi không có chuyện gì để làm. Công việc của nó là vậy, có khi thì bận rộn lút đầu nhưng có khi lại nhàn tản không biết làm gì cho hết ngày. Phải công nhận là xã hội này còn nhiều kẻ xấu xa nhưng như thế cũng đâu có nghĩa ngày nào cũng phải cầm súng. Đôi khi cũng có vài vụ nhưng nhìn qua nhìn lại thấy bèo bọt quá nó lại từ chối. Thôi thì coi như thời gian này là thời gian hưu chiến đi vậy. Bõ công vất vả mấy tháng qua ở Kim gia.


Thật ra cứ bình yên như thế này mãi cũng không có cái gì xấu. Chỉ có điều cuộc đời mấy khi là trầm lặng như vậy, trước cơn giông bao giờ chẳng là sự bình yên. Gần đây, nó cũng đã thôi không nghĩ về cái gia tộc họ Park đó nữa. Nó biết bọn họ đang ráo riết tìm nó nhưng mà nó cũng chẳng lo. Tìm được thông tin về nó ư? Park gia chưa đủ năng lực. Về phía ông Marc cũng không phải lo, ông ta biết thừa quy luật của thế giới ngầm. Còn về phần giấy tờ thông tin, con bé vốn nằm trong chương trình bảo vệ nhân chứng của CIA, lại còn được cục tình báo và tổ chức K che chở, cho dù bọn họ có giỏi đến đâu, quan hệ rộng thế nào cũng không thể chạm được vào nó. Kể cả căn nhà ở ngoại ô thành phố cũng được đăng kí với một thân phận khác, nơi ấy lại heo hút vắng người nên cũng chẳng lo có ai bép xép. Hơn nữa từ trước đến giờ nó vốn cẩn thận, đi không dấu về không vết. Nó là ai cơ chứ?


Đang trong dòng suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nó nghe thấy một tiếng gọi


- Ryan


Phía trên sân khấu, công chúa giơ tay chỉ vào chiếc đồng hồ rồi toe toét cười với nó.


Nhanh chóng, nó cũng gật đầu, mỉm cười lại rồi bước ra khỏi hàng ghế. Giây lát sau tiếng động cơ lại vang lên



Cùng lúc đó


Tại khuôn viên củaPark gia


Không khí trĩu nặng mấy ngày nay vẫn không tan khiến Soojung thấy thật nặng nề, cô không thể ngồi mãi trong phòng đợi cho chuyện này trôi qua bởi quả thực với tình hình thế này thì sớm muộn cũng phải học cách sống chung với nó mà thôi. Gieo gió thì gặp bão, gần đây cô hay quan niệm như thế.


" Không nhẽ nào là vậy?" - cô khẽ buông một tiếng thở dài


- Sao thế, tự nhiên lại thở dài?


Từ sau, Jong Hyun đang từ từ bước lại, tay cầm một cốc sữa lớn để cái " cạch" xuống trước mặt Soojung và không quên đặt một nụ hôn lên gò má gầu guộc của cô


- Nhiệm vụ của em là thanh toán xong nó.


Anh nháy mắt tinh nghịch chỉ về phía cốc sữa. Soojung khẽ nhăn mặt cười trừ rồi cũng cầm cốc lên cố gắng nuốt trôi tất cả những thứ vật chất dạng lỏng màu trắng ấy. Cô khẽ rùng mình một cái.


- mẹ em sao rồi?


Đón cốc sữa từ tay Soojung đặt xuống bàn, Jong Hyun lắc đầu, từ tốn trả lời


- Đã ăn được rồi nhưng tinh thần thì không khá hơn là bao.


- Không đến nỗi tuyệt thực là ổn rồi, tinh thần thì cứ phải từ từ.- Soojung lặng lẽ nhìn lên căn phòng của mẹ ở tầng 2 vẫn, nơi ấy vẫn buông rèm kín mít kể từ khi chuyện này xảy.

Hoa hồng của quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ