Giữa biển người đông nghẹt, Ryan cảm thấy giường như chỉ có mình bất động như một tượng đá. Giọng nói vừa rồi cất lên trong điện thoại như một mũi tên nhọn đâm ngang thanh quản con bé. Nó không thể cất lên lời gì. Cảm giác lạnh lan đến từng đầu ngón tay, từng sợi tóc của nó. Khó khăn lắm nó mới có thể cất lời
- Victor Bovchav.
Một tiếng cười sảng khoái nhưng lại lạnh đến gai người vang lên ở đầu dây bên kia. Nó biết thời gian chạy trốn đã kết thúc, bàn tay ấy lại một lần nữa vươn ra nắm lấy định mệnh của mình.
- Hết giờ chơi rồi bảo bối ạ.
Câu nói ấy vang lên rồi để lại một tiếng tút dài. Nó buông thõng 2 cánh tay đầy bất lực. Phải, ông ta nói đúng. Cuộc dạo chơi đã kết thúc. Đến lúc quay trở lại địa ngục rồi.
14h59p
Những đám mây u ám két lại trên nền trời
Gió rít ngày một mạnh
Những con sóng bạc đầu như gào rú ngoài khơi
Chúng với những cánh tay to khoẻ đập mạnh vào bờ cát .
Nơi Ryan đang đứng là một bến tàu đã bỏ hoang. Nơi này giờ đây chỉ còn là chỗ đổ phế liệu. Những con tàu hoen rỉ đỏ quạch và loang lổ sơn với những vết thủng, vết lõm to tướng trên thân tàu. Xung quanh hầu như cô quạnh chẳng có ai, thật lý tưởng cho một cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Lúc này, tâm trí Ryan hoàn toàn trống rỗng. Giống như một người đã được dự báo trước cái chết thì sẽ chẳng sợ gì nữa. Nhưng hôm nay nó không chết. Ngày mai, ngày kia, ngày kìa cũng vậy. Nó sẽ không chết, chí ít là Victor sẽ không để nó làm vậy.
"Tít tít"
Đồng hồ trên tay con bé vang lên báo hiệu đã 14h đúng. Theo như lời hẹn nó nhận được từ tin nhắn vào sáng nay thì chắn chắn chẳng mấy chốc nữa mà nó sẽ được đối mặt với Victor Bovchav. Nó biết ông ta đang ở đâu đó trên những con tàu bỏ hoang này, thời gian sống và chịu sự huấn luyện khắc nghiệt của ông ta khiến cho nó đã quá hiểu bản tính của con người này. Và nó đã đúng.
Đằng trước, một con tàu chở hàng đã cũ đang lênh đênh trên mặt biển nhưng lại bị một sợi xích to neo chặt vào bờ. Thật giống tình cảnh của nó lúc này, muốn đi mà không được. Một bóng người cao, to mặc vest đen thấp thoáng đâu đó đang tiến lại gần nó. Gã này Ryan biết. Là kẻ đi cùng ông viện phó hôm ở căn biệt thự Kim gia, kẻ có những bước chân không đều trọng lực.
" Người quen"
Nó đứng đó đợi cho hắn đến nơi mới lên tiếng
- Ông ta đâu?
Gã đưa con mắt liếc nhìn nó từ đầu đến chân rồi thận trọng lên tiếng
- Trong kia.- vừa nói, gã vừa đánh mắt vào trong ra lệnh cho nó đi theo.
Ryan không thích tên này cũng như thái độ của hắn nhưng với tình hình này cũng chẳng có cách nào hơn ngoài bước theo.
![](https://img.wattpad.com/cover/62987926-288-k423827.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa hồng của quỷ
FanfictionTrong lồng kính ở một nơi xa xăm Em lớn lên như một bông hoa hồng Gai góc Xinh đẹp và kiêu hãnh Nhưng cánh hoa em không nhuộm đỏ một màu nồng cháy Màu của tình yêu và bất diệt những niềm vui Trong lồng kính ở một nơi xa xăm Khi ánh nắng không...