Chapter 7 - Tấn công

489 35 2
                                    

Hoàng hôn


Chân trời đỏ rực như lửa cháy


Mặt trời tròn, to hơn bao giờ hết đang từ từ lặn xuống biển


Ryan không biết mình đã ngồi đây bao lâu, chỉ biết rằng đủ lâu để nó nhìn lại quãng đời đen tối của mình. Nhưng cứ ngồi thẫn thờ ở đây không phải là cách tốt, nhiều khi nó nghĩ nếu trái đất này có hình vuông thì chắc nó đã có những góc khuất để trốn, nhưng buồn thay trái đất này lại là hình cầu nên dù có trốn tránh đến đâu thì sẽ vẫn phải đối mặt với cuộc sống. Thôi thì chủ động hơn bị động, nó vươn người đứng dậy bước về phía ngôi nhà phía xa xa.



Ở nhà


Myungsoo ngồi trầm ngâm trên ghế, ánh chiều tà hắt vào cắt hình rõ nét trên bức tường đối diện. Ở đó phảng phất nét suy tư, trầm mặc nam tính của một người đàn ông. Một mình. Hắn đã đuổi cô bồ kia đi. Dù sao cô ả cũng chỉ là công cụ chọc tức nó nhưng cuối cùng thì sao. Kết quả đảo ngược lại. Thôi thì đã không còn giá trị lợi dụng, đuổi về cho rảnh nợ. 24 tuổi, đáng nhẽ là cái tuổi trưởng thành hơn rất nhiều so với 1 cô nàng 18 tuổi lóc chóc. Hơn nữa từ trước đến giờ, cô nàng Park Soyeon mặc dù là con người thủ đoạn nhưng là kiểu thủ đoạn ấu trĩ, hắn chỉ cần liếc sơ sơ là có thể nhìn ra. Nhưng lần xuất hiện này, rõ ràng có cái gì đó thay đổi. Cảm giác với người con gái này rất khác, có gì đó cứng rắn, gì đó lạnh lùng và gì đó rất già đời. Myungsoo bất giác nhớ lại những ánh mắt nó nhìn hắn khi hắn cùng cô bồ mây mưa, hôn hít. Ánh mắt đó làm hắn thấy mình bị bóc trần, bị lật tẩy. có lẽ lúc này hắn mới đúng là kẻ ấu trĩ trong cuộc chơi:


- Rốt cuộc là tại sao? Mình không nhìn ra được suy nghĩ của cô ta.


Nghĩ đến đây, hắn bất giác đưa tay lên bóp trán. Đúng lúc đó....


- Lao lực đến thế sao.


Một giọng nói cao vút mang chút mỉa mai cất lên khiến hắn giật mình vội vàng quay lại, là nó.


- Cô vào khi nào, sao... sao tôi không biết.- Ngơ ngác nhìn ra cửa.- Mà tôi nhớ là chốt cửa rồi cơ mà, làm sao cô vào được.


Đáp lại những cử chỉ khẩn trương ấp úng đó nó chỉ bình thản nhún vai:


- Có lẽ chốt bị hỏng chăng.


- Không thể nào
.- nói xong hắn ta chạy vội ra cửa kiểm tra. Đúng là hỏng thật


Nhìn bộ dạng tiu nghỉu của Myungsoo lúc này, Ryan không khỏi nực cười, nó vừa bước lên tầng vừa lắc đầu, khoé môi lại nở một nụ cười ranh mãnh


- Khoá két ngân hàng tôi còn bẻ được, chấp gì cái chốt nhỏ đó.



7h tối


Nhìn thì có vẻ Ryan đang chăm chú xem thời sự trên tivi nhưng thực chất nó đang nghĩ về bản báo cáo ở nhà hắn. Nói cho cùng, nó chưa sờ vào bản báo cáo ngày nào thì còn nhiều nguy hiểm ngày ấy. Tốt nhất là nhanh nhanh kết thúc kì nghỉ lãng xẹt này cho xong rồi về làm một mẻ, hốt được tên gián điệp kia thì càng tốt. chỉ có điều đến lúc này, vẫn chưa xác định được có nội gián bên nội bộ viện khoa học quốc gia hay trong nhóm nghiên cứu bên tập đoàn NOS. Nó thì lại càng không thể bỏ nơi này mà đi điều tra, dù sao hắn ta cũng nằm trong chương trình bảo vệ của cục tình báo. Khó nghĩ thật.

Hoa hồng của quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ