Lôi Vĩ Vĩ dẫn tôi băng qua bao nhiêu con phố nhộn nhịp, đi qua cả một bờ biển với bãi cát trắng trải dài. Hắn ta cứ thế dẫn trước, hai tay đút túi quần, không nói một câu nào khiến tôi hơi sờ sợ. Nhỡ đâu hắn giả vờ tốt với tôi bấy lâu này là để vỗ béo tôi, xong bây giờ lẳng lặng đi như thế này để bán tôi sang Trung Quốc, à nhầm, bán tôi sang nước khác để lấy tiền?
Thôi đừng hoang tưởng nữa thưa mẹ, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.
Đứng trước nhà hàng mang tên là 'Biển Đẹp', Lôi Vĩ Vĩ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn. Tôi cũng làm theo hắn, nheo mắt lại ngước đầu lên nhìn xem có chuyện gì không.
Nhìn từ ngoài vào trong cũng đã biết đây là nhà hàng chuẩn năm sao, xịn nhất cả cái dãy phố ẩm thực này. Vì có một bức ảnh của một con tôm hùm to bổ chảng ở bên cạnh biển nhà hàng làm tôi đoán ngay đây là quán chuyên hải sản. Vừa mới nhận ra, tôi chợt rùng mình.
Từ trước tới giờ tôi rất ít khi ăn hải sản. Thỉnh thoảng lắm dì Khuê mới mua ít cá, ít tôm về làm bữa tối cho thay đổi bữa ăn và để tốt cho sức khỏe. Chú Phong nhà tôi một phần cũng là bị dị ứng với mực nên ngay cả đến con mực vị như thế này tôi cũng không biết. Chính vì ít ăn hải sản nên tôi tự nhận thấy mình ghét ăn hải sản.
"Lôi... Lôi đại ca, hay là ta về khách sạn đi, ăn đồ ở đây đắt lắm."Tôi kéo tay áo Lôi Vĩ Vĩ, khẩn khoản cầu xin hắn bằng hai tiếng 'đại ca'. Tôi còn mím môi, mở to mắt ra, rồi nhìn hắn với vẻ dễ thương hết sức có thể.
Nhưng cái vấn đề là với mặt của tôi thì dù có cố tỏ ku te tới mức nào thì vẫn chỉ dừng lại ở mức thảm bại.
Thế mà hắn độp vào mặt tôi một câu ngứa tai vô cùng."Không sao không sao, thiếu gia đây có rất nhiều tiền, không để cô chịu thiệt thòi đâu! Với cả cô không cần vội, chúng ta chưa đủ mười tám tuổi, không thể đến khách sạn được."
Ơ.... hay thật!
Não của tên này bị nhúng vào bùn đen hay sao mà tối thế hả trời?
Ý tôi đâu phải như thế, tôi muốn về cơ mà! Về khách sạn chỗ trường cho ở ý, để nghỉ ý, nhưng không phải theo nghĩa bậy bạ kia. > □ <
"Cô trưởng thành hơn chút đi, tôi sẽ đợi."Lôi Vĩ Vĩ khoác lấy vai tôi, vừa cười vừa nhéo má tôi. Sau đó, không kịp đợi tôi phản đối, hắn đã lôi cả hai cùng vào nhà hàng.
Cô nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặc bộ đồ truyền thống in hình con tôm ở giữa bụng trông rất buồn cười. Tôi suýt thì phụt cười ra nhưng thấy Lôi Vĩ Vĩ thường ngày bấn loạn mà cũng không cười nên tôi đành cố nhịn. Ngoài ra, còn nhiều nhân viên khác mặc đồ in hình cá, mực, rong biển, vân vân và vân vân. Tôi thấy cái quán sang trọng này phải ăn mặc cho tử tế, sao lại mặc đồ buồn cười như thế chứ?
Họ dẫn hai chúng tôi đến một căn phòng nhỏ ghi VIPP IV. Lúc đầu tôi cứ nghĩ họ viết VIP sai, định bảo Lôi Vĩ Vĩ rằng nhà hàng này dỏm lắm, nên đi thôi, nhưng hóa ra lại là không phải. VIPP còn xịn hơn cả VIP.
Tên Lôi Vĩ Vĩ thường thường có bao giờ mang tiền trong túi đâu, sao bây giờ lại 'đại gia' thế?
Khi gọi món, tôi chả thích ăn thứ gì ngoài món cá kho cả. Nói thẳng ra thì tôi nhìn vào thực đơn chóng hết cả mặt, chả biết mấy cái chữ lằng nhằng ghi ở trên đó là gì. Thế là chả cần nhìn hết cuốn thực đơn, tôi gọi trực tiếp món đó. Ai ngờ cô nhân viên ngạc nhiên nhìn tôi một lúc lâu rồi mới cúi đầu xuống ghi vào danh sách. Lôi Vĩ Vĩ chả thèm mảy may xem tôi gọi gì, hắn gọi cả đống sơn hào hải vị mà tôi chưa từng nghe qua. Kết thúc cuộc gọi món, tôi gọi thêm cơm và canh cua. Cô nhân viên bồi bàn cứ hoang mang nhìn bọn tôi nói rồi ghi hết đồ lại, xong chạy nhanh ra khỏi phòng cứ như vừa thoát khỏi hang cọp.
![](https://img.wattpad.com/cover/57368905-288-k726886.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Mãi Bên Anh
Ficção AdolescenteMột cô gái tầm thường, không có gì nổi bật, vì chăm chỉ mà đã may mắn vào được trường phổ thông Lam Nguyệt, một trong năm trường nổi tiếng cả đất nước. Cứ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống cấp 3 bình thường, nhưng sóng gió cứ liên tục xảy ra khi cô phải...