Chương 13.10: Những giây phút quý giá

1.4K 75 6
                                    

"Đầu tiên, thái nhỏ nấm..."Tôi vừa đọc hướng dẫn ở chiếc Ipad trước mắt, rồi cẩn thận cầm con dao mới toanh sắc nhọn lên bằng tay phải, tay còn lại cầm nấm hương, giữ chặt để chuẩn bị 'hạ đao cắt cổ'.

Lôi Vĩ Vĩ đứng bên cạnh, tựa người vào bếp, từ nãy giờ cầm Ipad để đúng tầm mắt của tôi cho dễ nhìn, cứ mỉm cười nhìn tôi suốt từ nãy giờ. Tôi muốn xua đuổi anh ra khỏi phòng bếp cho bớt mất tập trung nấu nướng, nhưng có anh ở cùng có lẽ vui hơn nhiều.

"Em chắc là muốn làm món này không đấy?"Lôi Vĩ Vĩ nhìn lại màn hình Ipad, rồi thắc mắc cúi xuống hỏi tôi.

"Chắc, nó nói là dễ làm mà."Tôi gật đầu, và thành công trong việc cắt miếng nấm đầu tiên. Gần như là người tôi đã vã mồ hôi ra, còn tay thì ướt sũng như vừa mới nhúng nước vậy.

"Anh sẽ đợi nếm vị."

"Cứ chờ đi."

Thái nhỏ nấm, dưa leo và cà rốt xong, tôi thả từng nguyên liệu một vào nồi rồi luộc chín từng thứ một. Lôi Vĩ Vĩ như phụ tá đầu bếp, nghe theo mọi lời sai vặt của tôi, tôi bảo đi lấy cái này thì đi, tôi bảo cầm thì cầm, tôi bảo nếm thử thì nếm. Nói chung như một con cún con vậy. Thỉnh thoảng anh vẫn không để yên được hai bàn tay của mình, phải vươn ra nhéo má tôi một cái mới chịu thôi. Mà không, trêu đùa tôi đủ mọi thứ trò vẫn không chịu thôi.

Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng làm xong món sushi, một cách vô cùng hoàn hảo. Hơn nữa, đây lại còn là tháp cơm sushi tám tầng nha, thật tự hào quá đi mất!

Lôi Vĩ Vĩ cầm một chiếc thìa sạch lên, rồi dùng mặt lồi của nó xoa lên một bên má của tôi. Tôi lúc này đang rửa tay, liền nổi khùng hất toàn bộ nước trên tay lên mặt Lôi Vĩ Vĩ. Không hiểu điều gì khiến anh vừa tức mà vừa cười như vậy, nhưng tôi sau khi 'động thủ' thì chạy ra khỏi bếp ngay lập tức. Lôi Vĩ Vĩ vội vàng đuổi theo tôi, miệng kêu gào. Không phải như những lần kêu gào lớn tiếng khác, mà lại rất nhẹ nhàng chứa đầy sự vui đùa và hạnh phúc bên trong đó.

Bên dưới mái nhà được gọi là 'tình thương', ẩn sâu trong ngôi nhà một thứ đặc biệt gọi là 'niềm vui', từng tiếng cười, từng tiếng gọi vang cùng phát lên như một bản nhạc tình yêu nhẹ nhàng, êm dịu nhưng lại khiến bao nhiêu trái tim đốn ngã. Không phải buồn bã, mà là quá vui vẻ tới mức khiến người nghe phải ghen tị. Những âm thanh người người tưởng chừng như rất đỗi bình thường, nhưng người ta đâu có biết được nhũng ý nghĩa sâu xa nằm bên trong nó? Bởi vì một âm thanh chính là một nốt nhạc của cảm xúc.

"Á!"Lôi Vĩ Vĩ nhanh chóng bắt được tôi, ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi giật mình, hét ầm lên một cái rồi lại cười đến đau cả bụng. Ngay khi Lôi Vĩ Vĩ nhất quyết không chịu buông tôi ra, tôi liền xoay người lại, đối mặt với anh và đáp lại cái ôm của anh mà không hề ngần ngại, cứ như chúng tôi đã làm việc này cả ngàn lần rồi vậy.

Lôi Vĩ Vĩ lùi lại, cố tình ngã xuống chiếc ghế sofa mịn màng hơn làn da em bé, kéo theo cả tôi xuống cùng. Khi cả hai đã nằm trọn vẹn trên chiếc ghế sofa, tôi nằm bên trong, dụi đầu vào ngực Lôi Vĩ Vĩ, rồi cả hai tay choàng lấy siết chặt anh. Lôi Vĩ Vĩ  nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Sau đó, anh tựa cằm lên đỉnh đầu của tôi, từ từ nhắm mắt lại và chìm đắm trong sự hạnh phúc chưa từng có này.

Mãi Bên AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ