Tô Cẩm được truy phong làm tam phẩm tiệp dư, thụy hào là Uyển, đã định là hạ táng vào một tháng sau. Đêm hôm ấy, đứa trẻ vừa sinh ra đã được bồng tới Trường Thu Cung, do Hạ Lan hoàng hậu đích thân chăm sóc.
Thương Lâm và Nhập Họa đồng tâm hợp lực, dỗ rất lâu thì tiểu hoàng tử mới chịu ngủ. Cô nằm xoài bên giường, nhìn đứa trẻ yếu ớt trên giường, rồi nhớ tới cảnh máu me tràn ngập trong Hàm Thúy Các hôm đó, và cả ánh mắt vô hồn, gương mặt tái nhợt của Tô Cẩm, tâm trạng lại trở nên phiền muộn.
Những đầu ngón tay lành lạnh đè lên huyệt thái dương của cô, Thương Lâm nghe thấy một giọng nói bình thản. "Nhắm mắt lại."
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho Dịch Dương kiên nhẫn xoa bóp thái dương cho cô. "Gần đây em ngủ ít quá, sắc mặt nhìn rất kém."
Thương Lâm không nói gì. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đều rất đơn giản, nguy hiểm lớn nhất cô gặp phải chính là bị cướp chứ chưa từng thấy ai chết trước mặt mình. Lần này gặp đả kích quá lớn, nhất thời cô chưa bình tâm được.
Huống chi, cô còn phải chăm lo cái của nợ này suốt đêm ngày nữa.
"Đứa trẻ này... sau này sẽ ở chỗ của em sao?" Cô do dự hỏi.
"Chứ không thì sao?" Giọng Dịch Dương hơi bất đắc dĩ. "Lẽ nào giao cho Hoắc Tử Nhiêu sao?"
Đương nhiên là Thương Lâm biết đứa trẻ này tuyệt đối không thể giao cho Hoắc Tử Nhiêu. Chưa nói đến việc nó là trưởng tử của hoàng đế, giao cho Hoắc Tử Nhiêu chính là tặng thêm cho nàng ta một lợi thế mà quan trọng hơn là Hoắc Hoằng đã có âm mưu soán vị từ lâu, đứa trẻ rơi vào tay con gái lão ta thì còn có đường sống sao chứ? Vào lúc quan trọng nhất sẽ bị mang ra tế cờ cũng không chừng!
Không giao cho quý phi, trong cung người có thân phận có thể đè ép nàng ta chỉ còn lại hoàng hậu. Hơn nữa mẹ cả nuôi dưỡng con của tì thiếp đã qua đời để lại là chuyện hợp tình hợp lý, ai cũng không nói gì được.
Thương Lâm thở dài. "Không ngờ em còn trẻ thế này mà đã phải làm mẹ kế rồi."
Mắt Dịch Dương giật giật. "Mẹ kế?"
Thương Lâm liếc hắn một cái. "Đương nhiên rồi, con của anh và người phụ nữ khác mà lại nhét vào chỗ của em, thế mà em còn phải chăm sóc nó một cách không oán không trách..." Cô làm ra vẻ vô tư lợi, khảng khái đương đầu khó khăn. "Haiz, anh mau mang gương qua đây, để em xem xem trên đầu em có vầng sáng lấp lánh của thánh mẫu hay chưa."
Dịch Dương im lặng một lát rồi nói. "Em đang muốn ăn đòn đấy à?"
Thương Lâm hừ khẽ. "Nếu anh dám đánh em thì tìm người khác chăm sóc nó đi." Rõ ràng là cô không hề sợ hãi.
Dịch Dương nhìn cô một lát, đột nhiên giơ tay lên làm Thương Lâm giật mình. Không phải chứ, đánh thật sao?
Ai ngờ bàn tay ấy lại nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, xoa nhè nhẹ. "Em cứ coi như chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ vậy."
Hắn nói câu này rất tự nhiên. Đối với hắn và Thương Lâm mà nói, đứa trẻ này chính là con của người quen, thế mà bọn họ lại phải đóng vai cha mẹ, gánh vác cuộc sống sau này của nó. Nếu đã thế, cứ coi nó là đứa trẻ mình nhận nuôi, như vậy bọn họ sẽ không cảm thấy nặng nề nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ta và Hoàng thượng cùng phe
RomansaTác giả: Hồi Sênh Dịch: Vãn Phong Độ dài: 72 chương + 6 ngoại truyện Thể loại: cổ đại, xuyên không, HE Nguồn: http://greenhousenovels.com Giới thiệu Công chúa hòa thân? Hoàng hậu lãnh cung? Thân phận của Thương Lâm sau khi xuyên qua đúng là tràn đầy...