Chương 46: Quá khứ

3.2K 108 13
                                    

Anh vừa nói vừa cầm lấy một con dao cắt hoa quả, đặt vào tay Thương Lâm.

Thương Lâm nhìn con dao trên tay, rồi nhìn lại anh chàng đang có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt mình, không biết nói gì. "Đừng đùa nữa mà." Cô thì thầm một câu rồi định tránh khỏi anh.

Thế nhưng anh vẫn không chịu buông tay ra theo ý của cô.

"Em vẫn chưa khen anh mà." Giọng của anh ép xuống hơi nhỏ, mang theo chút mê hoặc.

"Khen anh cái gì?"

"Em xem, tên vô dụng Hà Điền bị đánh có một trận liền phun ra hết, anh bị tra tấn lâu như vậy mà vẫn không chịu khuất phục trước bạo lực, có phải là có khí phách hơn hắn nhiều không?" Anh mỉm cười nhìn vào mắt cô, đúng là khen ngợi mình một cách trắng trợn.

Thương Lâm nghe thế thì im lặng. Cô không ngờ anh lại mang mình ra so sánh với Hà Điền. Sao có thể so bọn họ với nhau được chứ. Một kẻ là đồ vô sỉ, vì lợi ích của mình mà sát hại một thiếu nữ vô tội. Một người là quân nhân quang minh lỗi lạc, mang khát vọng bảo vệ tổ quốc. Về mặt tinh thần thôi thì hai người đã một trời một vực rồi.

Anh khiến cô thấy kính trọng.

Tập trung kiềm nén lại cảm xúc đang dâng trào lênh láng, cô nắm chặt dao gọt hoa quả chĩa về phía anh. "Buông tay!" Vẻ mặt nghiêm túc như đang uy hiếp anh, nếu không chịu buông tay ra thì cô sẽ đâm anh thật.

"Tuân lệnh, thưa nữ hoàng!" Dịch Dương lui ra sau một bước, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, cuối cùng cho cô sự tự do.

Lời nói và hành động của anh đều làm quá lố, khiến cho Thương Lâm nhìn anh bằng một ánh mắt kỳ lạ.

Nhớ tới những lời vừa nói, ngay cả bản thân Dịch Dương cũng cảm thấy rất buồn cười. Đối với anh mà nói thì những chuyện làm trong lúc ở trong quân ngũ bao nhiêu năm nay đều là những chuyện hết sức bình thường và nhẹ nhàng, vốn không có ý phải khoe khoang. Nhưng không biết tại sao, vừa đối diện với cô thì anh lại không khống chế được mình.

Anh muốn nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô, trong đôi mắt đen láy ấy tràn ngập vẻ yêu thương và ngưỡng mộ, giống như ngoài anh ra thì không còn chứa được ai khác.

Nhưng hình như không thành công cho lắm.

Anh cong môi lên cười rồi lắc đầu. Thì ra người đàn ông đang yêu là vậy. Đúng là... vô dụng mà!

***

Ngày thứ ba sau khi Tạ Trăn Ninh bị nhốt vào lãnh cung, Cận Dương lại có tuyết rơi. Thương Lâm nghĩ bây giờ đã là tháng hai, đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay nên gọi Nhập Họa theo cô cùng đi dự trữ nước tuyết tan.

Trong cái bình bằng men trắng đựng đầy những hạt tuyết trắng tinh và sạch sẽ. Thương Lâm nhìn nó một lát, dùng cái thìa nhỏ múc ô mai ngâm đổ vào trong đó, lúc ấy mới nở nụ cười.

"Em đang..." Dịch Dương vừa bước vào liền nhìn thấy tình cảnh này thì hơi tức cười. "Đang làm kem sao?"

"Không, em đang học đòi văn vẻ, dự trữ nước tuyết để mang ra pha trà."

Ta và Hoàng thượng cùng pheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ