Chương 57: Ân ái

4.3K 110 18
                                    

Thương Lâm cắn môi, đôi mắt cứ sáng lấp lánh, trong đó có chút ngượng ngùng nhưng phần nhiều là sự thản nhiên tiếp nhận.

Không còn sự phản kháng hay giãy giụa, ép buộc bản thân mình nữa.

Thật ra Dịch Dương cũng đã sớm xác định được, bây giờ hỏi câu này cũng chỉ là hình thức mà thôi. Thấy cô như thế thì anh không khỏi bật cười, sau đó môi liền phong kín môi cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng và triền miên. Lưỡi anh lướt qua, vẽ lại vành môi cô, dường như không bao giờ biết chán.

"Ưm..." Thương Lâm bị hôn tới nỗi không kiềm chế được mình, tay liền trượt xuống bám chặt lấy bờ vai anh. Xương vai quá cứng làm cô khó chịu nên nhíu mày rồi nhích tay lên trên, ôm lấy cổ anh, và cuối cùng là luồn những ngón tay vào mái tóc anh.

Đương nhiên là anh đã theo đuổi được cô. Sau khi suýt chút nữa là mất đi tính mạng, cô cảm thấy sự so đo tính toán của mình trước đây không còn quan trọng nữa mà được ở bên cạnh anh mới là chuyện đáng quý nhất trên đời này.

Hơn nữa, cô vẫn luôn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, khi cô nằm trong lòng anh tỉnh lại, đập vào mắt cô là giọt nước mắt đang dần dần chảy ra từ khóe mắt nhắm chặt, trượt dài trên gương mặt vốn luôn bình thản của anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ rơi lệ vì mình. Người như anh, mạnh mẽ quyết đoán, nắm mọi thứ trong tay, nhưng không ngờ cũng có những giây phút yếu mềm.

Sau lần đó, cô hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về tấm lòng của anh dành cho mình. Sự lo được lo mất trước kia cũng biến mất tăm.

Anh muốn yêu cô, vậy thì cô sẽ cho anh. Dù sao thì cô trao cho anh cả trái tim mình rồi.

Nhưng trước đó, cô vẫn còn một chuyện muốn nói cho anh biết.

"Em chuyên tâm chút coi..." Bất mãn vì sự thất thần của Thương Lâm, Dịch Dương cắn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó mới lưu luyến buông môi cô ra.

Mái tóc dài đen nhánh trên đầu anh đã bị xõa ra, phủ lên trên chiếc áo ngủ bằng lụa trắng tinh. Hai màu sắc đối lập nhau nhưng không tạo thành mâu thuẫn mà tạo nên vẻ mê hoặc lòng người. Trước kia, Thương Lâm từng thấy trong sách có viết: "Vẻ đẹp của chàng là duy nhất, thế gian không có người thứ hai". Lúc ấy cô vẫn không thể tưởng tượng được một chàng trai như thế nào thì mới có thể xứng đáng với câu này. Bây giờ, nhìn thấy anh thì cuối cùng cô đã hiểu được.

Độc nhất vô nhị. Dịch Dương rất xứng với bốn chữ này!

Mái tóc của anh bị cô nắm trong tay giống như là đang nắm một dải lụa đen óng ả. Dịch Dương nhìn nó một lúc rồi thở dài một hơi. "Thật sự là không cách nào quen được."

Anh đang nói chuyện tóc tai của mình. Có trời mới biết, sống hơn hai mươi năm trên đời, tóc của anh chưa bao giờ dài quá tai, thế mà bây giờ đột nhiên có sự thay đổi lớn như thế, quả là làm người ta khó mà chấp nhận được.

Thương Lâm cong môi lên cười, mặt đỏ ửng. "Nhưng em cảm thấy... rất đẹp mà." Giọng cô thì thầm. "Tóc dài ngang lưng..."

Ta và Hoàng thượng cùng pheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ