Chương 56: Con trai

3.7K 100 8
                                    

Khi Thương Lâm về tới Tiêu Phòng Điện thì trời đã gần tối, chiếc kiệu dừng lại trong khoảng sân trống trước điện, cô vén rèm che lên, ngạc nhiên vì phát hiện ngoài trời đang có mưa bay lắc rắc.

Nhập Họa bung cây dù trúc tía có bốn mươi tám nan hoa, giọng nhỏ nhẹ. "Công chúa, bệ hạ..."

Thương Lâm nhìn theo ánh mắt của nàng ta thì thấy Dịch Dương đang đứng hiên ngang trên hành lang, tay phải cầm một quyển sách, ánh mắt thoáng dừng lại trên người cô.

Nhập Họa muốn che dù cho cô thì bị cô ngăn lại rồi tự mình bước chậm về phía trước. "Bệ hạ đang đọc sách hay là đang đợi thần thiếp?"

Dịch Dương nhìn cô một lát, cong môi lên mỉm cười. "Cầm sách tựa hiên đợi mỹ nhân. Đương nhiên là đang đợi nàng rồi."

Thương Lâm cong môi lên, nụ cười lan tới đuôi mắt. "Ồ, vậy thì thần thiếp đã khiến bệ hạ phải vất vả đợi lâu rồi."

"Không vất vả." Dịch Dương không thèm che dù, cũng không để ý tới tiếng gọi của Vương Hải mà đi thẳng tới bên cạnh Thương Lâm, ôm lấy eo cô. "Chỉ cần có thể đợi được ái phi thì tất cả đều đáng giá."

Trên chiếc dù trắng có vẽ những đóa lan bằng mực nước, trông thanh nhã và tĩnh lặng, tạo nên một khoảng không bình yên dưới bầu trời lất phất mưa bay. Dưới tán dù, Thương Lâm và Dịch Dương đứng đối diện với nhau, một lúc sau cô mới từ từ thốt lên một tiếng. "Buồn nôn ghê."

Dịch Dương chẳng những không giận mà ngược lại còn thuận theo ý cô. "Còn có thứ buồn nôn hơn đang đợi em đó."

"Thứ gì?"

"Đi theo anh."

***

Thương Lâm không ngờ Dịch Dương lại dẫn cô đi thăm đại hoàng tử.

Con trai của Tô Cẩm được Bộ lễ chọn cho cái tên là Từ Khởi, bây giờ vừa tròn tám tháng tuổi. Đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm được bọc trong những lớp tơ lụa, chỉ vươn cánh tay béo múp như củ sen ra khiến người ta muốn bồng bế, muốn nựng nịu.

Thương Lâm nhìn khuôn mặt tròn vo cùng đôi mắt đen lay láy, cho dù tâm trạng không tốt lắm thì cũng không nhịn được mà phải nở nụ cười.

Dễ thương quá đi mất!

"Đại lang." Cô dịu dàng gọi, bất giác dùng giọng nói như trẻ con. "Đại lang có ngoan không nào? Có nhớ... mẫu hậu không?"

Nhũ mẫu ở bên cạnh cười hùa theo. "Sao lại không nhớ chứ? Trong thời gian nương nương bị bệnh, đại hoàng tử cứ khóc suốt cả ngày, chúng nô tì nhìn thấy mà đau lòng. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy nương nương thì người lại lập tức tươi cười. Nương nương đến gần hơn một chút mà xem, đại hoàng tử cười rất vui vẻ này!"

Dưới ánh nến chập chờn, đại hoàng tử nhe cái miệng chưa mọc hết răng ra, quả nhiên là có vẻ đang rất thích chí. Thương Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, cảm thấy như đang dắt một chú cún con. "Ừ, là do mẫu hậu không tốt, lẽ ra nên tới thăm đại lang sớm hơn."

"Giao hoàng tử cho hoàng hậu, các ngươi lui xuống hết đi." Dịch Dương nhẹ nhàng nói.

Nhũ mẫu nghe thế thì tuân lệnh, lui xuống hết. Thương Lâm nhận lấy đứa bé, ước lượng rồi bĩu môi. "Còn nói nó nhớ em tới nỗi khóc suốt ngày! Em thấy với cân nặng này, mấy ngày nay con trai anh mập lên nhiều đấy!"

Ta và Hoàng thượng cùng pheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ