Chương 50: Thích khách

3.2K 89 3
                                    

Thương Lâm có nhiệm vụ mới, có nhiều việc phải làm. Còn Dịch Dương thì bận đàm phán với Tô Kị, bận diễn kịch với Hoắc Hoằng nên hàng ngày, cuộc sống của họ rất thú vị. Dường như cả hai người đều trở thành công tác cuồng, tối nào cũng đọc tài liệu, tấu chương, cực kỳ bận rộn.

"Bên phía Hoắc Tử Nhiêu có động tĩnh gì không?" Một buổi tối, sau khi xem tấu chương được một nửa và dừng lại nghỉ ngơi, Dịch Dương duỗi người ra, lơ đãng hỏi.

"Không có động tĩnh gì đặc biệt." Thương Lâm không ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng cây bút lông viết hí hoáy. "Nghe nói mấy ngày trước cô ta đánh mắng cung nữ, tâm trạng rất bực bội."

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn có thêu hoa, cổ và ngực đều lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn như tuyết, hết sức mê người. Lúc này, chỉ hơi cúi đầu là những đường cong đẹp mắt liền rơi vào mắt Dịch Dương, khiến không anh nén được, muốn đưa tay chạm vào nó.

Mặt Dịch Dương không hề biến sắc, ung dung đưa tay vuốt ve cổ cô, tuân theo khát vọng trong lòng.

Thương Lâm đang đọc một bản danh sách, đang đọc rất say sưa thì cảm thấy có người đang vuốt ve da thịt vùng cổ của mình. Cô ngước đầu lên thì thấy ánh mắt Dịch Dương rất trong sáng, giống như người làm chuyện này không phải là anh vậy, hết sức thản nhiên và chính trực.

Cô không biết nói gì mới phải.

Tuy vuốt ve da thịt của cô nhưng động tác của anh không hề suồng sã mà giống như đang vỗ về một con thú cưng vậy, toát lên vẻ sủng ái rất khó tả.

Cô nhích người tới trước, tránh khỏi tay anh. "Suýt nữa thì quên mất chuyện này. Hoắc Tử Nhiêu hẹn em cùng đi ngắm hoa vào sáng nai, em đã đồng ý rồi."

"Ngắm hoa?" Dịch Dương nhíu mày. "Sao nghe lại có vẻ khiến người ta lo lắng thế này nhỉ?"

Thương Lâm nhún vai bất đắc dĩ. "Em cũng thấy thế nhưng đâu còn cách nào khác, em không thể không đi. Bây giờ là lúc em và cô ta đối đầu với nhau, cả hậu cung đều đang chờ em thể hiện, nếu tỏ vẻ sợ hãi thì sẽ thành công dã tràng mất."

Cô đã nói thế thì Dịch Dương cũng chỉ có thể dặn dò vài câu. "Em cẩn thận một chút." Anh vuốt mái tóc cô. "Đừng ăn bậy bạ."

Thương Lâm cảm thấy sao câu này nghe quen thế nhỉ, nghĩ lại một chút thì mới nhớ ra lúc nhỏ mẹ cũng luôn dặn dò cô như vậy. "Đến nhà trẻ phải chơi chung với các bạn, đừng ăn bậy bạ."

Cái anh này, coi cô là đứa trẻ anh nuôi sao chứ?

Từ khi biết chuyện Nam Cương cửu thanh hoàn, việc ăn uống hàng ngày của Thương Lâm đều rất cẩn thận, toàn bộ đều tuân theo thực đơn mà đích thân Dịch Dương đã kê ra. Còn cô, để không xảy ra bất trắc, cũng hết sức chú ý, không bao giờ ăn thứ gì bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Thương Lâm lại cảm thấy tức cười. Tuy trước đây Dịch Dương luôn biểu hiện như độc này không có gì đáng ngại nhưng khi ứng đối với nó thì lại tốn rất nhiều công sức, luôn sợ xảy ra sơ sót. Cho dù bọn họ đều biết chất xúc tac kia sẽ không phải là những thức ăn bình thường nhưng vẫn không dám mạo hiểm.

Ta và Hoàng thượng cùng pheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ