Chương 18~19

8.1K 103 7
                                    

Cô kinh ngạc hét lên một tiếng, đột nhiên rơi vào ánh mắt đen sâu thẳm kia. Mi đối mi, mắt đôi mắt, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên mờ ám.

"Anh giả vờ ngủ ư!"

Hai tay Tịch Hạo Trạch giữ chặt trên eo cô: "Không phải giả vờ ngủ mà là cảnh giác." Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, Sơ Vũ bị anh nhìn có chút không tự nhiên, bĩu môi: "Anh buông em ra, em muốn đi ngủ ."

Anh vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên ôm cô vào lòng, giống như muốn đem cô khắc vào người anh.

Sơ Vũ cảm giác được trên môi bỗng nhiên ấm áp, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hơi thở căng thẳng. Trong đầu bỗng dưng nhớ đên một câu nói của bạn cùng phòng cô "quân nhân luôn rất đói khát". Cô càng khẩn trương chớp chớp mắt.

Tịch Hạo Trạch hôn cô không hề nhẹ nhàng, cô cảm thấy có chút đau, cô không hiểu cảm xúc của anh.

Một lát sau, Tịch Hạo Trạch từ từ buông lỏng cô ra, tay phải tinh tế vuốt ve khuôn mặt cô, "Trước đây chúng ta đã từng gặp qua chưa nhỉ?"

Sơ Vũ ngẩn người ra, không hề chớp mắt nhìn anh, cảm giác nghẹn ở cổ họng, vừa mở miệng định lên tiếng, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên .

Tay Tịch Hạo Trạch vẫn giữ trên người cô, sau vài giây mới chịu buông cô ra.

Sơ Vũ cầm lấy di động, nhìn thấy dãy số của Hàn Thần, giờ này sao lại gọi cho cô, cô do dự nhận điện thoại, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng gào khóc của Lý Tú Vân.

Tịch Hạo Trạch nhìn sắc mặt cô ngày càng tái mét, đứng dậy đi tới: "Làm sao vậy?"

Trước mắt Sơ Vũ là một màu đen, cả người như mất hết sức lực, trong nháy mắt mềm nhũn xuống. Tịch Hạo Trạch nhanh tay đỡ lấy cô, dìu cô đến ghế ngồi, Sơ Vũ hồi phục lại tinh thần, miệng hơi run run: "Ba em ông ấy... ông ấy xảy ra tai nạn giao thông ." Nói xong hai hàng nước mắt đã chảy xuống: "Làm sao bây giờ? Bị xe tải đụng phải." Cô nhớ đến trước đây, gần nhà cô có một người đàn ông giàu có lái BMW cũng bị xe tải đụng phải, cuối cùng đã chết.

"Em phải đi về." đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống chạy ra cửa. Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dáng bối rối bất lực của cô, giữ tay cô lại: "Sơ Vũ, trước hết em hãy bình tĩnh lại. Thay quần áo trước đi. Anh đưa em về. Chưa đến hai tiếng, chúng ta đã đến thành phố N, để anh liên hệ với bệnh viện, cử nguời qua đấy."

Sơ Vũ lúng túng, nắm chặt tay anh, tựa như đang bám chặt cây cứu mạng.

"Ba em bây giờ đang ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện nhân dân thành phố."

"Được, đi rửa mặt trước đi."

Tịch Hạo Trạch muốn cô tỉnh táo lại.
Trong phòng tắm, cô tạt nước lạnh băng vào mặt, nhìn mình vào trong gương, đầu tóc lộn xộn, hai mắt sưng đỏ, cắn răng cố gắng để bản thân không được khóc. Ngày mai cô phải thi nghiên cứu sinh vòng hai, bây giờ trở về cũng chính là cô đã bỏ cuộc. Lúc nghe được Hàn Đức Quần xảy ra tai nạn giao thông, cô hiểu được cho dù họ có tránh mặt xa nhau cở nào, cô cũng không thể nào dứt bỏ được tất cả, bao gồm Nam Thư Mân, huyết thống là không thể dứt bỏ được.

Vũ Điệu Của Trung TáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ