Du Tử Nhiên đưa tay chỉnh nhiệt độ trong xe cao thêm một chút, rõ ràng đang là tháng ba mà, sao lại lạnh như đêm tháng mười vậy nè.
Liếc qua kính chiếu hậu nhìn hai bạn nhỏ phía sau, Du đồng học cũng phải thở dài trong lòng. Hồi đó Mạc tiểu thư không ngừng bám dính lấy Phượng tiểu tử này, không ngừng liếc mắt đưa tình, không khí tràn ngập màu hồng phấn, mặc dù nhân vật nam chính không mấy tình nguyện. Bây giờ tiến bộ hơn rất nhiều, cả nam nữ chính đều "liếc mắt đưa tình" nhưng sao áp suất không khí lại xuống thấp thế a!?
Du yêu nghiệt quyết định phá vỡ không khí kiềm nén này, dù sao ở trong cái không khí bức bối này thêm giây nào nữa hắn cũng không đảm bảo là mình còn sống đâu:
"À em yêu này, hôm nay đi học lại vẫn tốt chứ?"
Đừng hiểu lầm, hắn chỉ đơn thuần là muốn dời ánh mắt "yêu thương nhưng nhớ" của hai người kia đôi phút để thở thôi.
"Cũng tạm. Tôi nhớ hồi sáng Phong Dật Hàn có nói hắn phụ trách đưa đón mà, sao giờ lại là anh?" quả nhiên lực chú ý của hai người dời về phía bạn Du, nhiệt độ lập tức bình ổn trở lại.
Hít một hơi thật sâu, chưa bao giờ hắn thấy không khí lại quý giá tới ngường này, từ tốn trả lời:
"Nhà đang có khách nên tên đó phải ở nhà để tiếp, vì thế tôi đi đón em, tiện đường đón tên nhóc này về luôn."
Không nói thì thôi, đã nhắc tới thì nhiệt độ trong xe lại giảm xuống, hai bạn nhỏ phía sau lại tiếp tục "yêu thương nhung nhớ":
"Lần sau anh không cần phải "tiện đường" đâu, cứ trực tiếp đá tên này xuống xe cho tôi." không lạnh không nhạt liếc bạn nam ngồi cạnh một cái, hừ, không phải kiêu ngạo lắm sao, lần sau cô cho đi bộ về luôn!
"Hừ, để xem anh ta có bản lĩnh đó không đã!" bạn nam kia cũng hừ lạnh một tiếng, cô nhóc này mất trí nhớ rồi càng khó đối phó hơn, càng có tư chất chọc người ta lên máu. Muốn hắn đi bộ về á, không có cửa đâu, cửa sổ cũng đừng mơ!
Khụ, tự nhiên bạn nhỏ Du cảm thấy muốn đánh vào mồm mình một cái, đang yên đang lành lại gợi chuyện cho chúng nó choảng nhau.
Dường như nhớ ra cái gì đó, Mạc Nhiên ngừng đấu mắt với Phượng Mạc Dung, nhíu mày:
"Du Tử Nhiên, khi nãy anh nói nhà mình có khách à?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Mày của Mạc Nhiên càng nhíu chặt, cô tới thế giới này cũng chưa lâu, chưa biết nhiều về nguyên chủ nhưng có một điều cô nắm chắc, trong nguyên tác có đề cập người này không có bạn bè, cha mẹ cũng đã mất lâu rồi, họ hàng thì không ghét bỏ cũng khinh thường, chỉ còn gia đình của vị bác hai là thương cô, nhưng cô nghĩ người này cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì, vậy ai tới nhà cô đây? (chú thích: bác hai chính là papa của anh họ Mạc Ly đóa nha.)
"Cũng không có gì!" đáp một câu cho có lệ, bạn nữ bắt đầu lâm vào trầm tư. Hai người còn lại trong xe thấy thế cũng bắt đầu chìm vào tính toán của mình.
Trầm mặc bao trùm không gian trong suốt quãng đường còn lại.
..........................
BẠN ĐANG ĐỌC
Xùy xùy, các nam chính mau tránh ra
Storie d'amoreTruyện chỉ được đăng tại wattpad.com và diễn đàn Lê Quý Đôn, vui lòng đừng mang đi đâu hết. Lần viết đầu thể loại truyện này, mong ném đá nhẹ tay, tác giả là một người cực biến thái, thích np, thích máu chó, thích ngược, nên thận trọng khi nhảy hố. ...