Chap 25

533 16 0
                                    

Buổi sáng, Ran uể ỏi cất mình khỏi chiếc giường quen thuộc, một vài tiếng động khe khẽ làm cô chú ý nhiều hơn là những âm thanh bình thường buổi sáng. Ran tự hỏi có chuyện gì khiến buổi sáng nay khác thường đến thế.

Cô chậm chạp bước xuống hành lang. Myu đang ngồi trên một chiếc ghế, vẫn thưởng thức buổi sáng như bao ngày bình thường khác. Ran nhìn con bé, đôi mắt có chút không hiểu.

Cô ngồi xuống, gượng gạo nói câu chào buổi sáng. Nhưng Myu không đáp lại như bình thường. Rõ ràng con bé vẫn còn giận, nhưng Ran lại không thể giận Myu được. Con bé vẫn còn là một đứa con nít, còn quá nhỏ để hiểu những lỗi lầm mà mình gây ra gây hậu quả như thế nào. Liệu cô có quá đáng quá không khi đem hết lỗi lầm đổ lên đầu con bé?

- Myu, hôm nay con..

- Con no rồi ạ, thưa mẹ, thưa ông con đi học.

Myu đứng bật dậy ra khỏi ghế, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau cửa, Ran thở dài. Nó giống tính cô đấy chứ, không cần quan tâm đến người khác suy nghĩ gì, cứ thế mà làm những gì mình thích, đôikhi nó còn rất giống anh ở khoản này nữa.

Cô đứng dậy, vơ vội áo khoát đi theo Myu, cô chẳng yên tâm nếu một mình Myu đến trường chút nào. Myu nhận ra Ran vẫn đi sau lưng mình, nhưng điều đó không làm cô bé bận tâm mấy. Cô bước vào, không quay lại chào. Điều này làm Myu không nhìn thấy đôi mắt lặng thầm dõi theo của Ran, bên trong có chút đau đớn vọng lại.

Xin lỗi con, Myu, mẹ không thể cho con biết sự thật được.

..................

Shinichi dừng lại trên những bản đề án, nhưng rồi anh cũng phải chấp nhận là không thể tập trung nổi vào bất cứ việc gì, ngoại trừ việc không ngừng suy nghĩ linh tinh. Có cái gì đó ở Myu, khiến anh không thể rời mắt khỏi con bé.

Cả Ran nữa, có chuyện gì với cô? Cả thái độ và đôi mắt của cô đều phản lại cô, chúng lồng ghép vào nhau, khiến anh nuôi một hi vọng- dù anh biết thật mong manh. Những cuộc họp vắt kiệt hết năng lượng của anh, Shinichi hiểu anh không thể mượn công việc để quên tất cả được, nhưng không thể không mượn công việc để quên đi, vì tất cả những gì anh có thể làm, chỉ có chừng đó. Làm việc không ngưng nghỉ để mình thật bận rộn.

Vì có những chuyện, anh chỉ có thể giữ nó trong lòng mình, không thể nói ra được. Như tình cảm của anh là một giả dụ, rõ ràng anh đã cưới Asami, nhưng tình cảm của anh với Asami đơn giản chỉ là trách nhiệm, với một người mình phải có trách nhiệm chu tất cho cô mọi thứ. Ngoại trừ tình yêu, nhìn Myu, anh cũng ước có một đứa con gái như thế, và anh sẽ đơn giản sẽ có những niềm vui như bên Myu.

Nhưng nếu làm việc đó, anh thà cứ như thế này tốt hơn. Vì anh không thích Asami như thế, anh ghét nhìn thấy những đêm thở dài của chính bản thân. Anh không muốn chạm vào cô. Điều đó thật quá mệt mỏi, cho một người không thích sự ràng buộc như anh.

Nếu hẹn Myu ra ngoài, liệu Ran có cho phép không?

Anh bật cười, nếu anh lấy lí do là hẹn với một cô bé bốn tuổi, liệu có ai tin không nhỉ? Nhưng ít ra Asami sẽ không ghen lồng ghen lộn lên.

[Longfic sưu tầm] Khi Tuyết Tan Hết [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ