Chap 9: Bình minh

592 20 0
                                    

Chiếc xe chạy băng băng trên con đường cũ, một góc công viên hiện ra trong màn đêm, chút đèn khiến cho nền đất trở nên sáng hơn, một chiếc xích đu, một cầu trượt và lớp tuyết trắng đóng trên chúng. Ran chợt nhồm người ra khỏi khung cửa kính như muốn nhìn thấy rõ hơn khung cảnh của công viên vắng người. Hakuba hiểu ý liền đi chậm lại, đôi mắt Ran như muốn ghi sâu khung cảnh ấy vào tâm trí, một nụ cười thật nhẹ thoáng trên đôi môi ấy. Hakuba mỉm cười, biết rằng mình đã đưa Ran đến đúng nơi cần đến.

Ran dừng lại ở một lớp gạch lát kiểu hoa văn hình tròn, cô quay lại vào xe. Gương mặt nhìn về một sự việc mà không thể diễn ra trong tương lai. Quá khứ cứ thế tràn về đầy trong tâm trí.

Bàn tay của người phụ nữ kéo cô qua những dãy ghế, sân trường thưa thớt, vài đứa trẻ gọi nhau í ới trong lúc chờ đợi người đến đón, cô nhìn vào đôi mắt của mẹ, dịu dàng, chứa đầy những cảm xúc mà cô không thể hiểu nổi.

- Ran, con có muốn đến công viên không?

Ran mỉm cười, gật đầu lia lịa, cô chạy vào khuôn viên, chơi đến khi mệt lã trong tâm trạng nặng nề của mẹ mình. Cô lâu lâu dừng lại nhìn về ghế đá nơi mẹ đang ngồi, mỗi lần phát hiện ra cô, mẹ đều giơ tay vẫy vẫy. Cứ thế cho đến tận đêm khuya. Không dám dừng lại, cũng không thể cười, tâm trạng sẽ có cái gì đó sau buổi đi chơi hôm nay khiến cô kéo dài nó hơn.

Ran bước xuống xe, chạm vào những hàng xích đu quen thuộc, khẽ đu đưa. Và cảm nhận những cơn gió xô mái tóc cô bay bềnh bồng. Hakuba khẽ giữ dây, ngăn cho cô nhớ về quá khứ. Đôi mắt cô dừng lại trước anh, phải.. Hakuba chưa bao giờ tỏ ra không thân thiện với cô. Nhưng cô không cần một người anh.. thay vì một người mẹ quan tâm mình.

- Em ghét anh lắm sao?

Ran tránh trả lời, cô không ghét anh, không hề. Chỉ là cô vẫn chưa thể chấp nhận anh...

Hakuba ngồi xuống cạnh cô, bên góc xích đu còn lại. Ran co lại vì những hạt tuyết bám trên mình. Lạnh toát. Cô khẽ thở hơi vào bàn tay vốn đã lạnh của mình. Như cố tìm chút ấm áp từ hơi thở của mình.

- Này Hakuba.. sao lại đưa tôi đến đây? Vì sao anh lại tốt với tôi như thế?

- Không phải em là em gái của anh sao? Vì sao không thể tốt với em chứ? Nơi đây không phải là nơi mà em muốn đến nhất sao?

Hakuba mỉm cười, nụ cười tan chảy trong khung cảnh ngập tràn tuyết. Ran khẽ quay đi. Đôi mắt cô dừng lại ở cổng công viên.


- Nơi đây... sẽ là trung tâm của DL ... anh đã xem nó ư?

- Anh đã xem, em có muốn hoàn thành nó không? Giấc mơ của em là nó.. không phải sao?

Ran quay sang nhìn anh, ngạc nhiên có, vui mừng có. Nhưng sau đó lại thay bằng một nét thất vọng hiện hữu.

- Làm sao có thể chứ? Nếu muốn hoàn thành nó, không phải là phải chấp nhận quay về ư? Một nơi không phải nhà...

- Ran, đó là nhà em, nhà anh.. nhà của chúng ta. Hãy quay về bất cứ lúc nào em muốn.

Ran thầm thì, nhà của em ư?

[Longfic sưu tầm] Khi Tuyết Tan Hết [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ