i

11.8K 763 16
                                    

Jennie Kim

Vốn là tín ngưỡng của tôi.

Nghĩ nghiêm túc lại mà xem, nàng thật hoàn hảo, hơn cả hoàn hảo, nàng là cả một tuyệt tác. Nhưng ước gì, chỉ một lần thôi, nàng hướng ánh mắt đó về phía tôi.

Vì nàng biết không?

Tôi không phải là một trong những con người lởn vởn xung quanh nàng, không phải những con người đến rồi đi qua cuộc đời nàng như một cơn gió mùa thu hời hợt nào đó. Tôi không phải người sẽ dung túng nàng chỉ vì nàng quá đỗi xinh đẹp hay giàu có, tôi không phải người sẽ tùy tiện buông lời nịnh nọt nàng chỉ vì của bố thí đắt đỏ từ nàng.

Tôi là người sẽ luôn ở bên nàng.

Quan tâm đến nàng.

Tin tưởng nàng.

Và hơn hết, dõi theo nàng.

Không biết nàng có còn nhớ mùa hè bảy năm trước?

Nàng thật xinh đẹp trong bộ đồng phục cấp ba, bước vào phòng và bắt đầu vào bếp làm những món ăn trên cả tuyệt vời. Nàng thật dịu dàng trong chiếc tạp dề màu xanh, nàng buộc gọn tóc của mình lên, nhấc con dao ra khỏi tủ bếp rồi bắt đầu cắt từng miếng thịt. Sườn xào chua ngọt, tôi vẫn nhớ như in, đó đúng là sườn xào chua ngọt, món ăn mà đã từ rất lâu rồi tôi chưa được nếm.

Tôi, trong một góc tối quen thuộc của căn phòng trọ cũ kĩ và bụi bặm, say mê ngắm nhìn nàng qua một lỗ hổng được đục khoét vụng về ở trên tường.

Tôi biết căn phòng bên cạnh là của Jennie, tôi biết nàng là ai và tôi biết nàng đã đến đây vào lúc nào.

Phải chăng nàng là người đã giúp tôi nâng đống hành lý lỉnh kỉnh cho dù hành lý của nàng cũng không phải ít ỏi gì? Phải chăng nàng là người đã tặng cho tôi chiếc áo sweater màu xanh dương mà theo nàng là một món quà chào hỏi người hàng xóm cùng chung cư? Nhưng tôi đâu có vướng bận, cho dù nàng đã tặng quà cho tất cả mọi người ở cái tầng ba tồi tàn này.

Nhưng tôi và nàng lại đứng trên hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Tôi không giàu, ba tuần không chút gì bỏ bụng đối với tôi còn là chuyện bình thường. Tôi không hay cười, nụ cười duy nhất tôi có thể vẽ lên là khi bị đuổi ra khỏi căn nhà hôi thối đó. Tôi không giỏi trong bất kì việc gì, tất cả những gì tôi có thể làm là trở nên vô dụng và mờ nhạt trong một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24. Tôi không sợ đau, nỗi đau khi tôi tự làm hại bản thân mình đã làm lu mờ cảm giác bất hạnh và tuyệt vọng vốn có của tôi, cho đến khi tôi đã hoàn toàn chán nản với sự vô cảm trước những vết thương, thì nàng xuất hiện.

Và thế là tôi lại cảm nhận được nỗi đau một lần nữa.

Ở nơi ngực trái này, đột nhiên nhói đau lạ thường.

Rồi nàng khiến tôi sợ hãi và chối bỏ cái đau ấy biết nhường nào.

Tôi đau khi thấy nàng mỉm cười.

Tôi đau khi thấy nàng mỉm cười với một ai khác.

Tôi đau khi nhận ra tôi sẽ mãi mãi, không bao giờ lọt vào tầm mắt của nàng.

body [blackpink;jenrosé]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ