Cái ôm mờ ám
Lô ghế khách quy trống rỗng chẳng có ai, Phượng Thiên Sách thừa dịp mọi người đặt chú ý trên người Già Lam liền mang theo thủ hạ của mình lẻn đi không thấy tăm hơi.
Phó viện trưởng lắc đầu khẽ than, không có bực mình, ngược lại chỉ có nụ cười dung túng giống như chuyện này ông đã tập mãi thành quen.
Già Lam trở về chỗ ở của mình, lập tức bắt đầu nghiên cứu Lưu Nguyệt Thuật.
Lưu Nguyệt Thuật, một học thuật chữa bệnh bậc cao, ngoại trừ công hiệu cứu mạng chữa thương, trong chiến đấu nó còn là kỹ năng trợ giúp vô cùng quan trọng. Chờ khi nàng học xong Lưu Nguyệt Thuật, thực lực cũng sẽ tăng lên. Trong chiến đấu, nàng có thể ung dung chữa thương cho mình và đồng bạn, và nâng cao linh lực.
Kỹ năng trợ giúp này mới nghe thì không có gì đặc biệt, nhưng trong chiến đấu lại có hiệu quả rất cao. Đương nhiên khi thực lực của hai bên ngang nhau, nếu linh lực của nàng tăng thêm liền có thể xoay chuyển càn khôn, kiểm soát cuộc chiến.
Hơn thế nữa, nếu có linh lực mạnh, nàng thậm chí có thể khiến người chết sống lại…
Dĩ nhiên, đối với Già Lam mà nói, trừ yêu liên trên người, giữ được mạng nhỏ mới là điều quan trọng nhất.
Bắt chéo chân ngồi thiền, không biết là tu luyện bao lâu, đột nhiên Già Lam cảm thấy cả người toát ra ớn lạnh, lạnh lẽo càng ngày càng nhiều, trên trán nàng có lớp mồ hôi lạnh mỏng, cả người nàng cũng dần bị đóng băng… Hiện tượng này thật sự không bình thường!
Không lẽ nàng tu luyện sai phương pháp rồi? Bị tẩu hỏa nhập ma hả?
Chẳng dám tiếp tục tu luyện nữa, nàng vội vàng thu liễm nội tức, từ trong trạng thái tu luyện đi ra.
"Tiểu Lam Lam, sao lại tu luyện lâu như vậy? Làm người ta đợi lâu muốn chết.” Hai móng heo ở sau lưng bắt đầu sờ soạng, chuyển tới hông nàng, ôm nàng. Hơi thở ấm áp phun ở vành tai, khiến nàng giật thót cả mình. Khuỷu tay theo bản năng húc về đằng sau, lại không có thành công, bị tay của đối phương kẹp chặt, khiến động tác của nàng bị hạn chế.
“Ha ha, ta liền biết nàng muốn đánh ta mà! Con gái phải dịu dàng một chút, người ta mới thích.”
Nghe được lời nói buồn nôn kiểu này, Già Lam liền biết người phía sau là ai. Hai đầu lông may chau lại, ngược lại bình tĩnh nói: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Đúng là âm hồn không tiêu tan, không ngờ hắn lại từ Bảo Khí Các mò tới tận ổ của mình, rốt cuộc trên người nàng có cái gì hấp dẫn khiến hắn kiên nhẫn như vậy? Đương nhiên Già Lam sẽ không tự kỷ cho rằng hắn bị sắc đẹp của mình mê hoặc đâu, thật là đóa hoa kì lạ, nên mới yêu thích diện mạo như mẫu dạ xoa này của nàng sao?
“Nàng cũng thấy đó, có người muốn gây phiền phức cho ta, ta chả còn chỗ để trốn rồi, đành trốn ở chỗ của nàng thôi. Nàng sẽ không nhẫn tâm để ta bị lão già kia bắt đi chứ?” Không thấy rõ mặt hắn, nhưng Già Lam có thể tưởng tượng được bộ dạng của hắn lúc này rất đáng bị đánh đòn, hắn chẳng những đem phó viện trưởng học viện Thiên Dực kêu là lão già, đúng là hắn có bản lĩnh khiến người sống sờ sờ phải tức chết mà!
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư phụ vô lương Ma nữ phúc hắc.
RomantikÀ...ừm....Anh nam chính bộ này thì...hắc hắc.....cực phẩm trong cực phẩm luôn. Là xuyên không nhoa mấy tềnh êu muốn biết rõ hơn các nàng hãy xem tóm tắt nhé. Hài kinh khủng luôn :)) Tình yêu 1x1 không pha tạp nhé. Nam chính cực phẩm lẳng lơ hiếm có...