Chương 82

193 11 0
                                    

Không trung tràn ngập mùi hương quen thuộc, tôi nhẹ nhàng nhảy một cái đã leo lên miệng giếng ăn xương. Tùy theo mà đến một mùi là lạ tôi không khỏi nhíu mày, hay là do quen không khí của thời chiến quốc. Giờ khắc này trong không khí giáp tạp mùi hương dày đặc, lại khiến tôi nhất thời khó có thể chịu đựng. Tựa hồ, khứu giác của tôi càng thêm nhạy cảm.

"Chị hai!" Âm thanh của Sota truyền đến, tôi nhẹ nhàng nhảy một cái, hai chân đã đặt trên mặt đất của Jinja, ôm lấy Sota trước mặt tôi, dùng lực xoa tóc của em ấy. Đã lâu không gặp, cái tên này lại cao lên không ít, cơ hồ muốn vượt qua tôi.

"Chị hai, trước tiên buông em ra đã." Âm thanh của Sota là lạ, tôi buông tay chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của em ấy đỏ ửng. Kỳ quái nhất là bây giờ em ấy đang mặc đồ truyền thống, chân đi guốc gỗ. Dưới ánh mắt của tôi, Sota hơi co cổ lại, nói nhỏ,

"Cái này... Chị hai, chị đừng quên, em họ Higurashi." Nhất thời hiểu rõ, tôi khen ngợi nhìn Sota, em ấy không hổ danh là người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Higurashi.

"Sota, cháu lại lười biếng nữa sao? Ta cho cháu biết..." Âm thanh thao thao của ông nội vang lên, ánh mắt của ông rơi vào trên người tôi, nhất thời quát to lên, "Kagome, cháu về rồi!"

Tôi cười chạy về phía ông nội, ông nội ôm tôi, dùng lực vỗ lưng của tôi, "Cô gắng. Lần này trở về muốn ở lại bao lâu?"

Tôi cười ha ha, nhưng không đáp lại vấn đề của ông nội. Kỳ thực, lần này trở về, tôi tới là tìm kiếm manh mối của người đàn ông mặc áo đen kia, hắn là ba của tôi sao? Cái người ở trong truyền thuyết, pháp sư mạnh mẽ nhất của gia tộc Higurashi từ trước tới nay. Nghĩ tôi nhìn ông nội muốn nhìn qua ông tìm kiếm cái bóng của ba, nhưng không tìm được điểm tương đồng với người đàn ông mặc áo đen. Ngờ ngợ trong tria nhớ của tôi hiện lên một đường viền, nhưng có vẻ không chân thật. Tôi nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn của ông nội, muốn hỏi nhưng không thể nói ra khỏi miệng, chí ít bây giờ hỏi không ra.

"Ông nội, chuyện ở bên kia tạm thời dừng lại mấy ngày, lần này châu sẽ ở lại lâu." Tôi cười ha ha kéo lên cánh tay của ông nội. Ánh sáng bên ngoài xán lạn, tôi nhắm mắt lại, triển khai tứ chi. Bất chi bất giác, một mùa nữa lại đi qua.

"Thoải mái đi, Kagome." Ông nội cười ha ha, tôi mở mắt ra, Sota đã không thấy bóng dáng, tiếp cận buổi trưa, Jinja trống rỗng không có du khách cầu phúc. Ở nơi này chỉ có tôi và ông nội. Ông nội nhìn chăm chú vào con mắt của tôi, song trong mắt loé ra một tia tinh luyện. Tôi chớp mắt, ánh mắt hỏi dò kia đã không thấy đâu. Tôi dùng lực chỉ trỏ, nhanh chóng chạy về phía nhà. Mặc kệ thế nào, về nhà là cảm giác vĩnh viễn khoẻ mạnh nhất.

#

Phòng tắm bốc hơi nóng, bồn tắm lớn rộng rãi. Tôi đem mình chôn thật sâu vào trong nước, bên tai vang lên âm thanh của mẹ,

"Kagome, quần áo mẹ để đây nhé."

Tôi chuyển qua đón nhận khuôn mặt tươi cười của mẹ, "Dạ, làm mẹ cực khổ rồi."

"Không cực khổ đâu, tắm xong thì xuống ăn tối đi. Hôm nay đều là món mà con yêu thicha đấy."

Mẹ cười ha ha đi ra khỏi phòng tắm. Tôi ngâm mình ở trong nước ấm, trong lúc nhất thời có một loại ảo giác. Liên quan tới thời chiến quốc đều là do tôi nghĩ ra được. Tôi, Higurashi Kagome, chỉ là một sinh viên đại học. Bước ra bồn tắm lớn, quấn lại khăn tắm tôi tiện tay lau hơi nước trên kính. Trong kính chiếu ra một khuôn mặt tái nhợt, cô ấy có một đôi mắt thật to, nhưng đuôi mắt dài nhỏ cong lên. Vị trí xương gò má quét hai vệt giương lên màu hồng phấn. Tóc của cô gái trong kính được buộc bởi khăn lông lớn. Tôi buông khăn mặt xuống, mái tóc dài buông xoã xuống. Tất cả những thứ này không có gì là không chứng minh liên quan với thời chiến quốc các loại đặc biệt là lợi trảo của tôi. Bây giờ tôi đúng là con Khuyển yêu.

[ĐN Inuyasha/ Eddit] Xuyên qua KagomeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ