Chương 92

169 7 0
                                    

Hành trình mới mở ra, tuy mục đích lần này là rời xa làng bà Kaede, không bị tộc mèo rừng quấy rầy, nhưng mảnh ngọc tứ hồn có mặt ở khắp nơi. Sau khi tôi biến thành yêu quái, điều tiếc nuối duy nhất chính là cảm ứng đối với mảnh ngọc tứ hồn yếu bớt, thậm chí là không thể cảm thấy. Hiện nay tất cả những mảnh ngọc thu thập được đều tập trung ở chỗ Kikyo, sau khi cùng Naraku chiến đấu tranh đoạt, chỗ chúng tôi thu được ước chừng ba phần tư mảnh ngọc, bên Naraku có một phần tư, còn một phần tư chờ chúng tôi truy tìm. Còn có ba của tôi... Chỉ là từ lần trước sau khi đề cập tới, tôi không thấy bất cứ tin tức gì từ ông ấy nữa.

Ba đối với tôi mà nói là cách xưng hô có xa lạ có quen thuộc. Có người nói ông ấy làm tất cả những chuyện này đều là vì tôi, bởi vì sứ mệnh của gia tộc, nhưng ở sâu trong nội tâm của tôi, mơ hồ đối với nguời đàn ông này là mang theo oán niệm. Mỗi khi tôi cảm thấy yếu đuối, lúc cần có chỗ dựa, cuối cùng tôi cũng sẽ chỉ nghĩ đến thân phận của mình- người thừa kế nhà Higurashi. Nhưng rõ ràng những chuyện này không cần đến tôi phải gánh chịu. Không biết vì sao, tiếp cận bộ tộc mèo rừng, oán niệm của tôi đối với ba càng ngày càng đậm. Thậm chí đến một loại mức độ khó tin.

Ngắm nhìn bốn phía, trên mặt mỗi người đều mang vẻ nghiêm nghị, mênh mông cuồn cuộn kèm theo trầm mặc tiến lên, lại không có người nói chuyện. Tất cả những thứ này đều biểu hiện cho sự khác thường, nhưng tôi muốn nói gì đó, ngực phiền muộn khí khiến tôi nói không ra được một chữ. Không đúng, thực sự không đúng.

Tay Sesshomaru cuốn lại eo của tôi. Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm Sesshomaru. Muốn biết bây giờ chúng tôi không phải đang ngồi một mình trên A- uh, mà là đi ở giữa nhóm Inuyasha, anh cơ hồ sẽ không làm những cử chỉ thân mật với tôi. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được khí tức của anh đang không ngừng mở rộng, phảng phất là đang cưỡng chế tâm tình. Tuy tay anh cuốn lại eo của tôi, nhưng ánh mắt rơi vào trên người Inuyasha.

Hai ánh mắt đâm về phía tôi, quay đầu nghênh tiếp ánh mắt của tôi là Vô Ảnh. Xảy ra chuyện gì? Phảng phất trong một buổi tất cả những bất mãn đều bộc lộ ra. Tôi hít một hơi thật sâu, rõ ràng đang giữa hè, nhưng tôi lại ngửi thấy mùi thơm của hoa anh đào.

"Ngửi thấy được sao?" Môi của Sesshomaru khẩn kề một bên tai tôi, dùng âm thanh chỉ có tôi có thể nghe được hỏi. Tôi nhẹ nhàng gật đầu, mới cảm nhận được nhiệt khí ở bên tai lần thứ hai bốc lên, dư quang liếc về một vệt ánh sáng kéo về phía chúng tôi. Sesshomaru phản ứng nhanh hơn tôi, cơ hồ là dư quang đồng thời sáng lên, anh ôm tôi lùi tới khoảng cách an toàn.

"Vô ảnh! Cậu đang làm gì vậy?" Miroku nhanh chóng đuổi theo, ngăn cản Vô Ảnh không để cậu ấy bắt đầu công kích lần thứ hai.

"Thả tôi ra!" Vô Ảnh rống giận ý đồ thoát khỏi ràng buộc của Miroku, "Hay là cậu muốn quyết đấu với tôi?"

"Cái bóng thối!" Inuyasha rút Thiết Toái Nha ra, quay về Vô Ảnh hô, "Muốn quyết đấu không tới phiên ngươi!"

Hơi bóp trán, đối mặt với mấy người này, tôi quay về phía Kikyo và Không Dấu Vết đi tới cứu trợ ánh mắt. Trong nháy mắt, "Âu yếm", "Em yêu anh" đồng thời nhớ tới, Inuyasha bồng nhiên ngã xuống đất, còn Vô Ảnh giống như bị điểm huyệt không nhúc nhích. Tôi nhướn mày nhìn về phía Vô Ảnh mới phát hiện cổ tay trái của cậu ấy không biết từ lúc nào có thêm một chuỗi trân châu màu đen.

[ĐN Inuyasha/ Eddit] Xuyên qua KagomeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ