.
.
Na Thần không lên tiếng, mở nắp hộp ra, nhỏ Phùng nhào qua đếm từng cái một:"Hai... Hai... Ba... Một... Một! Chín! Mẹ ơi, chín này rất chuẩn nha!"
Cả bàn đều phá lên cười, cầm ly gõ lên bàn:"Na Thần mau chịu phạt đi!"
Na Thần không nói nhiều, lấy rượu qua bắt đầu ngửa cổ dốc vào họng. An Hách nhìn hắn, từ lần uống rượu trước y đã nhận ra thằng nhóc Na Thần này uống rất được, nhưng cũng không biết nếu nốc liền hai ly như vậy có thể trụ nổi không nữa.
Chỉ vài giây là Na Thần uống cạn một ly, úp cái ly xuống mặt bàn, trên mặt đã hơi ửng đỏ. An Hách không ồn ào như những người khác mà chỉ tựa vào sofa nhìn. Trạng thái Na Thần khi ở chung với đám bạn lúc này thật khác với lần hai người gặp mặt hồi trước.
"Đừng có ngừng! Ợ..." Lý Phàm uống cũng không ít, chân cũng sớm trượt xuống dưới bàn,"Thần cưng, đừng có ngừng...ợ... nha..."
"Tiếp tục," Na Thần một tay cầm lấy cái ly, một tay lấy di động ra, đứng lên bắt đầu chụp lại Lý Phàm, rồi hất cằm lên với Nghiêm Nhất ở bên cạnh ,"Nghiêm Nhị, qua diễn chung với lão đi."
"Được rồi!" Nghiêm Nhất hô một tiếng, bổ nhào vào người Lý Phàm, tay bắt đầu sờ mó lung tung trên người gã, David và Đông Tử cũng nhào qua, pose đủ dáng lưu manh.
Mấy bàn bên cạnh đều nhìn qua, cười lớn, đùa cợt đều có.
"Mày nha, đừng ngắt lời," Lý Phàm đẩy không được mấy thằng trên người mình ra, chỉ có thể vừa một tay che đũng quần của mình, một tay chỉ vào Na Thần,"Uống hết!"
Na Thần cười lại ngửa đầu lên uống. An Hách ở bên cạnh nhìn sang, rồi nhích người qua phía Na Thần một chút để chừa chỗ thêm cho mấy người đó.
Na Thần uống ly này rõ ràng chậm hơn ly đầu tiên, còn nửa ly mà cả nửa ngày vẫn uống không hết được, cứ như vậy mà ngẩng đầu lên bất động.
"Anh Thần tệ quá à!" Nhỏ Phùng vỗ lên má the thé kêu lên rồi quay sang cười với An Hách,"Này phải cám ơn hơn nửa ly kia của anh nhá!"
"Muốn tôi giúp không..." An Hách nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy phỏng chừng thật uống không nổi nữa, muốn đứng lên uống thay cho hắn.
Y vừa mới đứng lên một nửa, chân còn chưa kịp duỗi thẳng, Na Thần lại đột nhiên trút toàn bộ nửa ly rượu kia vào miệng rồi ném cái ly xuống đất. Vài người vỗ tay khen thưởng, hắn thò tay đè vai An Hách xuống.
An Hách bị hắn ấn trở về sofa, còn chưa phục hồi tinh thần thì Na Thần đã quỳ một chân bên cạnh y, đè xuống, một tay áp lên mặt y. Lực cánh tay của Na Thần rất lớn, An Hách vốn không phòng bị lại bị hắn nắm mạnh như vậy, trên mặt liền tê rần. Đang muốn mở miệng chửi một câu, cậu có bệnh hả thì Na Thần đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi y.
An Hách cứng đờ cả người, cái đám bên cạnh đều rú cả lên, y lại có chút lờ mờ.
Chẳng qua động tác này của Na Thần nghiêm túc mà nói cũng không phải là hôn, hắn chỉ là đang dán lên môi An Hách, ngón tay lại dùng thêm chút lực, An Hách không thể không há miệng. Rượu mang theo nhiệt độ cơ thể của Na Thần trượt vào miệng y.
Đệt!
An Hách chửi một câu trong lòng, muốn ngậm miệng lại rồi quay mặt đi nhưng cái tên chết tiệt đang giữ mặt y nhất định không buông, thậm chí còn đem đầu lưới với vào trong miệng y, nhẹ nhàng liếm lấy rượu trong đó.
An Hách mặc dù có chút căm tức, nhưng còn chưa vì thế mà ngậm miệng lại cắn cho Na Thần một cái. Lại nói vấn đề giờ y phải suy xét là rượu, nó đang không ngừng đổ vào miệng y. Nếu y ngậm miệng lại, rượu chắc chắn sẽ theo khóe miệng chảy ra trông cực kỳ ái muội, dâm đãng. An Hách không muốn bị mất mặt, xấu hổ như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đem số rượu kia nuốt xuống, suýt chút nữa là sặc.
Lúc Na Thần buông y ra, đầu lưỡi còn liếm nhẹ lên môi y một cái sau đó mới trở về ngồi xuống vị trí của mình. Hắn nhìn An Hách, trong mắt mang theo một tia trêu tức.
"Na Thần hai người thật không biết xấu hổ." Nhỏ Phùng che miệng nằm sấp trên bàn cười rũ rượi, đến bàn còn phải lung lay theo.
"Anh ta muốn uống giúp tôi." Na Thần lau miệng, khiêu khích nhìn An Hách.
"Ừ," An Hách tựa vào sofa, liếm liếm môi,"Vị ngon đấy."
Na Thần không nói gì, nheo mắt một chút, theo dõi y. An Hách không lảng tránh ánh mắt của hắn mà nhìn thẳng lại.
Mắt của Na Thần rất đẹp, vừa sáng lại vừa sâu, thật khác với bộ dáng hắn biểu hiện ra bên ngoài. Ánh mắt của hắn khiến người khác có cảm giác thật tĩnh lặng, theo thời gian huyên náo xung quanh đều bắt đầu lui xuống.
Đợi đến khi tiếng cười cùng tiếng thét chói tai bên cạnh đột nhiên nổi lên, An Hách mới phát hiện ra vài vũ công nhảy cùng ghế ống trên sân khấu không biết từ lúc nào đã nhảy xuống, toàn bộ đều vây quanh bên người y.
YOU ARE READING
NÀY ANH ĐẸP TRAI, TÓC GIẢ RỚT RỒI KÌA!
HumorAn Hách nói một câu :" Xin lỗi" với người đối diện rồi ngừng lại. Qua một hồi lâu hắn mới sửng sốt nói câu tiếp theo: " Này anh đẹp trai... tóc giả rớt rồi kìa!""