12. ...

2.5K 332 36
                                    

Nếu có ai đó hỏi Duẫn Tịnh Hán có muốn quay về hay không thì chắc y cũng sẽ không biết phải trả lời như thế nào bởi vì giữa người thân và Thôi Thắng Triệt quả thật rất khó để lựa chọn. Duy chỉ còn cách trước khi định mệnh một lần nữa đẩy y về hiện thực thì y vẫn ở đây, cùng Thôi Thắng Triệt trải qua những ngày tháng bình yên.

...

Chồi non trên quầy cao thêm một chút, y liền đem nó về nhà tìm một chổ thích hợp mà trồng xuống.

"Sau này cây che đến đâu thì lãnh thổ của ta sẽ đến đó."

Duẫn Tịnh Hán vừa đắp đất vừa khẳng định chủ quyền.

"Cây là do ta ươm ngươi có quyền gì hả?"

Thôi Thắng Triệt đứng ở phía sau giúp Duẫn Tịnh Hán chắn ánh nắng, hắn thật bất bình khi bị y cướp cây trắng trợn.

"Cũng giống như ngươi xâm chiếm tư phòng của ta vậy đó." Y nhe răng cười, đem bùn đất dính trên tay trét vào vạt áo của Thôi Thắng Triệt rồi nhẹ nhàng lượn đi.

Có nhiều chuyện Thôi Thắng Triệt sẽ không bao giờ có thể ngờ tới, giống như căn phòng mà Duẫn Tịnh Hán đang ở chính là nơi hắn từng chẳng buồn bước đến nhưng giờ đây hắn lại muốn ở hẳn nơi ấy và cũng giống như ngay tại hoa viên này ngày trước giữa một trời bão giông y cùng hắn đấu một trận tay đôi đến lỗ đầu chảy máu nhưng giờ chắc có ăn thêm gan hổ hắn cũng nào dám.

"Đi thôi! Đứng đó làm gì?" Duẫn Tịnh Hán đi được một đoạn liền quay đầu gọi Thôi Thắng Triệt.

Hắn cười lắc đầu, không phải không dám mà là không nỡ.

"Tới ngay, tới ngay."

Cả hai song bước ra khỏi hoa viên, ánh mặt trời trải dài trên đôi vai hai nam tử cao lớn và điểm nhẹ lên cây non vừa trồng xuống. Ngày mới bắt đầu rồi.

...

"Thắng Quan, ngươi nói xem mẫu thân bảo ta đến hiệu vải học hỏi là đúng hay sai?"

Thôi Hàn Suất ở bên cạnh vừa giúp Phu Thắng Quan rải bột vừa xụ mặt hỏi.

"Tất nhiên là đúng. Người mẹ nào chẳng muốn tốt cho con chứ."

"Nhưng mẫu thân còn bảo ta làm một số việc khó hiểu nữa."

Đôi tay đang nhào bột của Phu Thắng Quan thoáng dừng lại.

"Chẳng hạn như?"

"Xem sổ sách và giành lại việc tính toán sổ sách từ tay Duẫn đại ca."

Phu Thắng Quan thật cũng chưa từng hiểu rõ tận tường chuyện trong Thôi gia nhưng đối với người tên Duẫn Tịnh Hán kia hắn cũng có vài phần hảo cảm, nom dáng dấp cũng không phải kẻ tiểu nhân. Thôi lão bà muốn lấy lại sổ sách ắc hẳn phải có nguyên nhân nào đó.

"Rồi ngươi định như thế nào?"

"Ta nghĩ nên nói trước một tiếng với Duẫn đại ca."

"Không nên." Phu Thắng Quan vội lên tiếng ngăn cản.

"Hả?"

"À... nếu ngươi làm vậy có thể khiến Duẫn đại ca có chút buồn. Cho nên tốt nhất ngươi cứ hỏi qua ý kiến của đại ca ngươi và đừng nói với mẫu thân ngươi là ngươi có trò chuyện qua với đại ca."

[CheolHan] Cực Phẩm Nhị Đương GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ