30.Duẫn Tịnh Hán - Yoon JeongHan

1.9K 237 36
                                    


"Tịnh Hán đừng ngủ..."

"Ta nói ngươi không được ngủ..."

...

"Đừng ngủ mà..."

"Anh xin em..."

"Jeonghan... "

...

Ánh sáng xoay vòng rồi tắt lịm, thứ chất lỏng chảy lạnh cả gáy khiến y thêm khó chịu nhưng tiếng thở dồn dập và cả tiếng hét thống khổ kia mới chính là điều khiến tim y quặn thắt.

Lúc mơ màng tỉnh lại thì đã bị thứ ánh sáng chói lòa đập vào mắt, y vội nhắm mắt lại vừa tránh thứ ánh sáng kia và cũng như bình tâm suy nghĩ lại mình đang ở đâu.

Một năm, chưa từng trải qua cái cảm giác máy điều hòa phả vào cơ mặt, chưa từng nghe thấy máy đo điện tim kêu beep beep bên tai và cũng như không tiếp xúc với loại ánh sáng điện như thế này. Chẳng lẽ?

Não vừa tiếp thu được sự thật thì trái tim lại như vỡ ra từng mảnh, cuối cùng thì hiện thực đã kéo y đi ra khỏi cuộc đời và cũng như thế giới của hắn.

"Jeonghan? Em tỉnh rồi sao? Có chổ nào khó chịu, sao em lại khóc?"

Y nghe rõ tiếng điện tâm đồ chạy bất thường, lí do thì chính xác là do âm thanh người nào đó gọi y.

"Thắng_"

Tiếng gọi như dừng hẳn trên khuôn mặt anh tuấn kia. Hắn, tóc đen được chải chuốt gọn gàng để lộ cả vầng trán, ánh mắt vẫn sâu thẩm như ngày nào nhưng cuối cùng hắn vẫn không phải Thôi Thắng Triệt.

Hắn là Choi Seungcheol!

"Không khỏe chổ nào sao? Đợi một chút, bác sĩ đang tới."

Hắn nắm lấy tay y, giọng nói ôn hòa như người kia, mọi thứ từ đối phương làm y thấy hơi nghẹn ở cổ và cay ở hốc mắt. Có thể hắn và người kia giống nhau như hai giọt nước nhưng cuối cùng vẫn khác nhau ở cảm giác, Yoon Jeonghan chính là thích cái cảm giác người kia khoác áo lông đen nhánh chậm rãi bước đi trong tuyết rơi, đưa ô nghiêng về phía y, vì y mà che mưa che tuyết.

...

"Hàn Suất, đệ ở đây coi chừng Tịnh Hán giúp ta. Ta về phòng nghỉ một lát."

Thôi Thắng Triệt hờ hững buông một câu giao phó trách nhiệm cho Thôi Hàn Suất, sau đó thì quay lưng rời đi, bỏ lại một ánh mắt vô cùng mơ hồ của Duẫn Tịnh Hán.

Cánh cửa thư phòng chỉ vừa khép lại, Thôi Thắng Triệt đã điên loạn lật tung cả thư án do chính mình sắp xếp gọn gàng. Ánh mắt kia, ánh mắt y nhìn hắn đầy kinh ngạc khi vừa tỉnh lại và hai từ "công tử" đã khiến từng tế bào trong cơ thể hắn chết lặng, cố giữ bản thân thật bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn không giữ nổi sự hoảng loạn trong lòng.

"Tại sao? Tại sao vậy?" Hắn lắc đầu tự cho mình cái quyền phủ nhận tất cả.

"Ngươi biết vải màu đỏ ở Trương Gia được phơi ở đâu không?"

"Ở... sân lớn?"

Thôi Thắng Triệt ngồi thụp xuống, chôn đầu vào hai gối, cắn chặt môi cố giữ cho tiếng hét của mình không bật ra khỏi miệng.

[CheolHan] Cực Phẩm Nhị Đương GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ