Chương 2

591 29 2
                                    

Chương 2

TRÓI THI THĂNG LINH

Edit: Yunchan

***

Vào nửa đêm canh ba, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người Lâm trạch, Kinh Niên dẫn Thi công tử lên đường tới bãi tha ma trên núi, phù tự trên trán thi công tử đã đổi từ "Phong" sang "Cân"(*), và cũng hệt như Thi Ngũ gia, nhảy tưng tưng theo sau Kinh Niên.

(*) Đi theo.

Đêm nay gió lạnh một cách lạ lùng, mây đen che trăng, mỗi ngã phố đều vắng tanh im ắng, tối đen như mực, thỉnh thoảng vẳng tới vài tiếng mèo kêu, nghe thê lương vô cùng. Người trong thành đại khái đều biết chuyện dẫn thi lên núi này, thế nên nhà nhà đều đóng cửa tắt đèn sớm, ngay cả đồng la điểm canh cũng vắng tiếng.

Kinh Niên xách theo chiếc đèn lồng mờ nhạt mở đường phía trước, vừa đón gió lạnh vừa hát ngâm nga, cũng do Lâm lão gia đã thanh toán trước một nửa tiền đặt cọc, nên mới khiến cho tâm trạng Kinh Niên phấn khởi thế này.

"Ôi chao, Ngũ gia, đại công tử, chúng ta sắp ra khỏi thành rồi, sức đi của Kinh Niên cũng cừ ghê!" Kinh Niên chạy vài bước tới cổng thành, vẫy tay với phía sau, vừa nghĩ sau khi xong việc là có thể nhét được một khoản thù lao kha khá vào hầu bao là cô đã vui vẻ không đừng được.

Ra khỏi cổng thành đi chưa đầy hai dặm chính là đường núi dốc dẫn lên bãi tha ma, hai bên con đường hẹp là rừng cây yên tĩnh, liếc qua chỉ thấy sâu hút như cái hang đen ngòm không đáy. Đừng nói người bình thường không dám qua lại vào đêm khuya, mà phần lớn người dẫn thi lo tang ma cũng phải thủ sẵn một cây đuốc sáng rực mới có gan công tác. Người xách đèn lồng lên núi một mình như Kinh Niên, e là mấy thập niên cũng chẳng gặp được một.

Song người khác là người khác, còn Kinh Niên là Kinh Niên, đi đêm nhiều, thấy cương thi nhiều, lá gan cũng tự nhiên to ra thôi.

"Ngũ gia, Ngũ gia, lâu rồi chúng ta không đi đường rừng hẹp kiểu này nhỉ." Kinh Niên xoay vòng tròn, có vẻ hưng phấn lắm, sau đó lại chạy về giữa Thi Ngũ gia và Thi công tử, đi dàn hàng tới trước, hoàn toàn không quan tâm tiếng kêu oang oang dội vào rừng cây tạo nên từng đợt hồi âm hù chết người qua đường, vẫn thoải mái cao giọng cười nói như cũ.

Cứ người đi kẻ nhảy như vậy ước chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng leo lên đỉnh sườn núi, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy một biển mộ bia đen nghìn nghịt nối liền san sát, mùi hôi thối ẩm mốc tự động xộc vào mũi người.

Kinh Niên cảm thán: "Bãi tha ma ở đây trông cũng đồ sộ ghê ~"

Từ xa nhìn lại, trước hàng dãy mộ bia là một căn nhà cỏ nho nhỏ, nếu không phải thị lực của cô vô cùng tốt, thì sợ là khó phát hiện ra căn nhà nhỏ cũ nát như hòa làm một với bóng tối này. Cô cong khóe miệng, thả bước đều đều về hướng căn nhà nhỏ.

Căn nhà cỏ không có cửa sổ, chỉ có lỗ hổng đủ một người ra vào, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy được một màu đen kịt, chẳng còn gì khác. Nhưng Kinh Niên xít lại gần, liếc vài cái vào trong nhà, rồi bỗng dưng toét miệng cười: "Đây là chỗ của sư phụ thủ sơn(*) sao? Vất vả vất vả, chúng ta đưa công tử của đại trạch Lâm gia tới đây."

Thi quan Kinh NiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ