Chương 02 phần 1

62 0 0
                                    

Đã nửa đêm rồi nhưng Karen Terrio vẫn đang đấu tranh với chính bản thân mình để có thể giữ hai mắt mình không nhắm nghiền lại. Cô phải đấu tranh tư tưởng để tiếp tục ở lại trên đường phố.

Cho đến thời điểm này thì cô đã lái xe trên đường hai ngày liền rồi. Ngay sau đám tang của cô Dorothy, cô vội vã rời đi luôn. Cô không hề dừng lại trừ một vài lần nghỉ chợp mắt hay vào cửa hàng nhâm nhi tách cà phê và ăn một vài chiếc bánh hămbơgơ lót dạ. Cô uống rất nhiều cà phê để có thể tỉnh táo. Đám tang của cô Dorothy đã trở nên có phần hơi nhạt đi trong trí nhớ của cô. Những bông hoa lay ơn trắng muốt. Những người anh chị em họ mà cô không nhớ tên. Những chiếc bánh sandwich chán ngắt. Trách nhiệm và nghĩa vụ. Cô có quá nhiều nghĩa vụ phải thực hiện. Quỷ tha ma bắt những trách nhiệm vớ vẩn ấy đi. Cô đã quá mệt sau một chặng đường dài rồi. Bây giờ điều duy nhất cô muốn là quay trở về nhà. Cô không muốn tiếp tục phải đấu tranh với bản thân để không ngủ gật trên đường đi nữa. Cô nhớ chiếc giường êm ái của mình. Giá như bây giờ được ngả lưng trên giường ngủ một giấc say thì thích biết mấy.

Lẽ ra cô nên cố gắng dừng lại một lần nữa, cố gắng chợp mắt một lúc để lấy lại năng lượng trước khi tiếp tục lên đường nhưng cô lại không thể. Chỉ còn một quãng đường ngắn nữa thôi là tới Boston. Hơn một trăm năm mươi cây số nữa chẳng là gì so với quãng đường cô đã đi. Cuối cùng thì cô cũng đến cửa hàng bánh của Dunkin, cô dừng lại uống liền ba tách cà phê. Dù gì thì cà phê cũng có tác dụng đôi chút, chúng giúp cô có năng lượng để thoát khỏi cảm giác khó chịu, mệt mỏi trên quãng đường dài Springfield đến Sturbridge. Bây giờ thì tác dụng của chất cafein đã mất hẳn. Mặc dù cô nghĩ rằng mình đang tỉnh táo nhưng thỉnh thoảng đầu cô lại gục xuống va vào vô lăng. Cô biết rằng mình ngủ gật dù chỉ trong một giây ngắn ngủi. Trong trường hợp này chỉ cần chợp mắt một lát thôi cũng đủ để lấy thêm chút năng lượng. Điều này chứng tỏ Karen đã vô cùng mệt mỏi.

Biển báo đi Burger King ở ngay trước mặt. Dù trời rất tối nhưng qua ánh sáng của đèn pha cô vẫn nhìn thấy lờ mờ. Cô dừng lại trên đường cao tốc. Cô cũng không nhớ mình đã dừng lại bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng mỗi lần dừng lại cô phải uống mấy tách cà phê liền.

Cô vào trong một cửa hàng nhỏ, gọi cà phê và một chiếc bánh xốp rồi ngồi xuống một chiếc bàn ngay sát cửa sổ. Đã quá muộn rồi. Vào giờ này trong phòng ăn chỉ còn loáng thoáng một vài khách hàng. Tất cả bọn họ đều tỏ ra mệt mỏi, kiệt sức. Karen nghĩ đó là những con ma xa lộ. Những con người này cũng giống cô: mệt mỏi và muốn tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi lấy lại sức. Bên trong phòng ăn thật yên ắng, người nào người nấy đều tập trung cao độ, cố gắng giữ mình tỉnh táo để có thể quay trở lại tiếp tục lái xe. Chà chà, vậy là cô không phải là người duy nhất ở trong tình trạng này. Cô cười thầm với mình, suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Bàn bên cạnh là một người phụ nữ với vẻ mặt tuyệt vọng cùng hai đứa trẻ nhỏ. Cả hai đứa đang lặng lẽ nhai bánh quy, không đứa nào nói với đứa nào một câu. Những đứa trẻ này thật ngoan và trắng trẻo với mái tóc vàng khiến Karen nhớ tới con gái mình. Ngày mai là sinh nhật của chúng rồi. Tối nay chúng ngủ trên chiếc giường quen thuộc của mình và chỉ sau một đêm nữa là chúng đã mười ba tuổi rồi. Ngày mai là một ngày thật đặc biệt.

( Full) Mùa gặt - Tess GerritsenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ