Tối đó, Abby và Mark đến Casablanca, một tiệm ăn ngay gần ngôi nhà của họ ở Cambridge. Mặc dù họ định đến đó để kỷ niệm sáu tháng yêu nhau nhưng không khí bữa ăn chẳng có vẻ gì là vui vẻ. Trên thực tế cả hai đều muốn được xả hơi và thưởng thức hương vị tuyệt vời của các món ăn sau nhiều ngày làm việc căng thẳng ở bệnh viện.
Ngồi im lặng một lúc lâu, Abby lên tiếng trước, phá vỡ không khí dường như nặng nề đang đè nặng lên cả hai.
- Anh à, có một việc mà em đang vô cùng thắc mắc. Em muốn biết, Nina Voss là ai vậy?
- Anh đã nói rồi Abby, anh không biết. Anh không giấu em bất cứ chuyện gì cả. Anh yêu em, em phải tin anh chứ. Nào bây giờ chúng ta đổi chủ đề được chưa?
- Tình trạng của cậu bé rất nguy kịch, nếu không điều trị tốt thì thời gian sống của cậu chỉ tính từng ngày mà thôi. Nó phải kiểm tra định kỳ hai lần một ngày. Nó có tên trong danh sách người nhận tim cả năm nay rồi. Bây giờ thì một quả tim nhóm máu AB+ cuối cùng cũng đã có và anh thì đang bỏ qua hệ thống đăng ký? Đưa quả tim cho một bệnh nhân vẫn đang sống sờ sờ ở nhà sao?
- Chúng ta không ném quả tim đi, được chứ? Đó là quyết định của bệnh viện. Mà em cũng biết không ai có thể thay đổi được quyết định của bệnh viện mà đúng không?
- Quyết định của ai? Ai lại có thể đưa ra một quyết định quá đáng đến như vậy chứ.
- Aaron Levi. Ông ta gọi cho anh chiều nay, bảo anh rằng Nina Voss sẽ được chấp thuận phẫu thuật ghép tim vào ngày mai. Ông ta kêu anh điều mấy cái đèn chiếu để phục vụ cho ca phẫu thuật. Thôi nào em, tại sao em lại giận anh vì chuyện này chứ. Hôm nay chúng ta đi ăn tối vì mục đích gì em quên rồi sao?
- Em không quên. Nhưng... nhưng ông ta chỉ nói có vậy thôi sao?
- Ừ.
Mark với chai rượu và đổ đầy cốc, rượu tràn ra tấm khăn trải bàn.
- Nào chúng ta đổi chủ đề được chứ? Anh thấy chán việc suốt ngày phải nói chuyện công việc, công việc và công việc rồi.
Cô nhìn anh nhấp ly rượu. Anh không hề nhìn cô, tránh cả cái nhìn của cô. Dường như trong anh đang muốn lẩn tránh mọi câu hỏi, mọi thắc mắc và mọi sự thăm dò liên quan đến việc cấy ghép tim này. Thật bực mình, thế là hỏng cả một buổi tối lãng mạn. Tưởng rằng sẽ thôi bị chất vấn nhưng Abby lại tiếp tục quay lại chủ đề.
- Thế bệnh nhân lần này là ai? Bà ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Anh không muốn nói về chuyện đó. Theo em anh chưa đủ mệt mỏi với công việc ở bệnh viện sao?
- Nhưng anh là bác sĩ sẽ mổ. Anh phải biết bệnh nhân của mình thế nào chứ hay ít nhất là một vài thông tin cơ bàn. Nếu anh nói không biết thì có nghĩa là anh đang muốn tránh câu hỏi của em.
- Bốn sáu tuổi.
- Bang nào?
- Boston.
- Em nghe nói bà ta đang bay từ Rhodes tới đây. Y tá nói vậy với em.
- Bà ta và chồng sống ở Newport suốt mùa hè.
- Anh biết chồng bà ta không?
- Anh đã biết tên ông ta, Victor Voss gì đó, mỗi tên thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
( Full) Mùa gặt - Tess Gerritsen
HorrorĐôi nét về tác giả: Tess Gerritsen (12/6/1953) là một bác sĩ điều trị và một tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về sự trì hoãn trong y học đã dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ...