Chương 03 phần 1

12 0 0
                                    

Vào ban đêm, trong giấc mơ của bà, bà nghe thấy những tiếng thì thầm rất khẽ hay cũng có thể là tiếng vỗ cánh của những đôi cánh thiên thần bay qua bay lại trước mặt bà. Giọng nói đó khẽ vang lên giống như một thứ âm thanh huyền ảo: Tôi sắp chết. Dù điều đó có trở thành hiện thực đi chăng nữa thì Nina Voss cũng không cảm thấy sợ hãi hay lo sợ. Hàng tuần liền, mặc dù người nhà của bà đã thuê ba y tá chăm sóc bà liên tục ba buổi trong ngày và mặc dù hàng ngày bác sĩ Morissey vẫn đến khám bệnh và kê cho bà uống thuốc với liều càng ngày càng cao nhưng Nina vẫn cảm thấy thanh thản như không có chuyện gì xảy ra. Mà tại sao bà lại không cảm thấy thanh thản cơ chứ? Cuộc đời bà, bà đã sống trong cảnh giàu sang với thật nhiều điều hạnh phúc. Bà đã được biết thế nào là tình yêu thực sự, là niềm vui và nỗi niềm băn khoăn. Trong suốt bốn mươi sáu năm qua, bà đã có biết bao nhiêu lần được ngắm cảnh mặt trời mọc trên các khu đền thờ của Kamak, đã lang thang giữa những đống đổ nát của đền Delphi vào lúc trời nhá nhem tối, đã trèo lên tận chân đồi Nepal. Và bà đã biết đến sự bình yên và thanh thản mà Chúa trời đã ban tặng cho bà trong vũ trụ bao la này. Trong cuộc đời này bà chỉ cảm thấy nuối tiếc duy nhất hai điều, một trong số đó là bà vẫn chưa có một đứa con của riêng mình. Điều thứ hai là nếu bà ra đi, Victor sẽ phải ở một mình.

Suốt đêm, chồng bà luôn túc trực bên giường của bà, cầm tay bà rất lâu để động viên bà vượt qua những cơn thở gấp và ho liên hồi. Mỗi khi y tá thay bình ôxy, bà lại cảm thấy khó chịu nên ông muốn mình là nguồn cổ vũ tinh thần cho bà. Thậm chí ngay cả khi ngủ bà vẫn cảm nhận thấy sự có mặt của Victor. Đôi khi đến gần sáng, trong giấc ngủ mơ màng, bà vẫn nghe thấy tiếng Victor nói: Cô ấy còn quá trẻ. Quá trẻ để phải chịu đựng toàn bộ chuyện này. Chẳng lẽ không thể làm gì khác hay sao? Phải có cách nào đó để chữa trị cho cô ấy chứ.

Cách nào đó ư? Bất cứ cách nào có thể? Phương thuốc hữu hiệu nhất đối với bà chính là Victor. Ông ấy không tin vào số phận.

Nhưng Nina lại tin vào sự sắp đặt của Chúa trời.

Ai cũng có số phận riêng của mình và dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được những chuyện phải xảy ra.

Bà mở to mắt, thấy đêm đã trôi qua và ánh nắng mặt trời đang chiếu qua cửa sổ phòng ngủ. Qua những ô cửa sổ mờ mờ là hình ảnh của hòn đảo Rhodes yêu quý. Trước khi bị bệnh, trước khi bệnh tim tàn phá sức khỏe của bà, Nina thường thức dậy vào lúc sáng sớm để ngắm mặt trời mọc. Ngay cả vào những buổi sáng sương giăng kín trời, bà vẫn đứng cạnh cửa sổ để cảm nhận mùi vị của trái đất, để tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi ánh nắng ban ngày chiếu vào cơ thể mảnh mai của bà. Hôm nay, ánh sáng vẫn chiếu vào trong phòng, cơ thể bà vẫn được hấp thụ ánh sáng nhưng trong tư thế nằm trên giường bệnh. Hai cảm giác đó hoàn toàn khác nhau.

Con đã được nhìn ngắm biết bao nhiêu bình minh tuyệt đẹp rồi. Cảm ơn Người, hỡi Thượng đế, cảm ơn Người vì đã ban cho con tất cả những điều kì diệu của tự nhiên. Với con một ngày tươi đẹp cũng là một món quà quý. Bà nghĩ.

- Chào em yêu. - Victor thì thầm.

Nina cố gắng tập trung nhìn khuôn mặt của người chồng yêu quý đã ở bên cạnh bà trong suốt bao nhiêu năm qua. Ông đang mỉm cười nhìn bà với ánh mắt trìu mến. Nếu ai đó quan sát khuôn mặt của Victor Voss thì chắc chắn người đó sẽ thấy biểu hiện của quyền lực. Họ cũng sẽ thấy tài năng và sự tàn nhẫn của ông. Nhưng sáng nay, khi Nina nhìn chăm chú chồng mình, bà chỉ thấy tình yêu. Và cả sự mệt mỏi nữa. Ông luôn dành cho bà sự quan tâm tuyệt đối và tình yêu thương chân thành.

( Full) Mùa gặt - Tess GerritsenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ