Bà từng là một phụ nữ xinh đẹp, đôi khi Mary Allen nhìn vào ngón tay mình và thấy những dấu vết nhăn nhúm của tuổi già, bà tự hỏi: đây là bàn tay ai vậy nhỉ?
Của một người lạ, chắc chắn rồi, một người già, không phải tay của mình, không phải của Mary Hatches xinh đẹp. Đột ngột một chớp sáng lóe lên và bà nhìn quanh căn phòng nhận ra mình lại nằm mơ. Không phải một giấc mơ đến trong một giấc ngủ trọn vẹn, mà là cái gì đó qua đầu bà và đọng lại ở đó. Đó là moocphine. Bà cảm thấy biết ơn nó, nó đem đi mọi nỗi đau và để những hình ảnh ở lại, hình ảnh về cuộc sống đã qua. Bà đã nghe nói về cuộc sống như một vòng quay, và nó sẽ quay lại điểm xuất phát. Nhưng cuộc sổng của bà không giống quy luật ảo, nó giống như bánh xe lỗ chỗ, chỗ thì hỏng, chỗ lành, chẳng có cái gì thực và thẳng cả.
Nhưng nó có rất nhiều, rất nhiều màu sắc.
Bà mở mắt và cánh cổng đó mở ra, một cửa biển, mùi hương hồng biển, ngọt và hồng, những hạt cát ấm áp dưới chân, những đợt sóng lăn tăn trong vịnh, một bàn tay đang xoa kem đắt tiền lên lưng bà.
Bàn tay của Geoffrey.
Cánh cổng mở ra rộng hơn, và anh bước vào, những ký ức được nối lại, không phải anh trên bãi biển đó, nhưng như lần đầu tiên nhìn thấy, anh trong bộ đồng phục, mái tóc sẫm màu, khuôn mặt nửa cười. Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau, trên đường phố Boston. Cô đang mang một giỏ hoa cải, trông giống hệt một cô nội trợ đang về nhà chuẩn bị cơm cho chồng. Váy của cô có màu nâu, đó là thời chiến tranh và cái đó là thứ có sẵn trong các cửa hàng. Cô vẫn chưa chải tóc, gió làm nó rối tung lên. Cô nghĩ trông cô khá bê tha, nhưng có một người đàn ông trẻ, đang mỉm cười nhìn theo cô khi cô bước qua chỗ anh ta trên phố.
Ngày tiếp theo, anh tạ lại ở đó, và họ lại thấy nhau, nhưng lần này không phải hai người xa lạ mà còn nhiều hơn thế.
Geoffrey, lại một mất mát nữa, không phải là một hình ảnh vỡ và mờ đi cho đến khi mất hẳn, như chồng cô, nhưng là một hình ảnh về người bị cắt quá nhanh khỏi cuốn băng, gây ra một khoảng trống quá lớn.
Bà nghe thấy tiếng cửa mở, thật chứ không phải trong mơ, nghe tiếng bước chân, một cách nhẹ nhàng họ đến bên giường bà.
Vẫn còn trong cảm giác của moocphine, bà hơi mở mắt, cuối cùng thì bà thấy căn phòng tối om ngoại trừ ánh đèn nhỏ chiếu bên cạnh. Bà cố gắng tập trung vào ánh đèn đó. Nó đang nhảy múa như đốm lửa, sau đó dừng lại ngay cạnh giường bà. Bà tập trung nhìn kỹ hơn và thấy ai đó đang đứng bên giường bà, một cái gì đó giống như chất lỏng, mà hơi lượn sóng. Bà tự hỏi cái gì thế nhỉ, một giấc mơ nữa sao? Cái gì đó không bình thường, bà nghe tiếng giầy kêu và cảm thấy có một bàn tay nắm tay bà, lạnh, và có vẻ như cao su.
Bà thở trong sợ hãi, đây không phải là giấc mơ, đây là thật, thật đấy, bàn tay kia kéo bà đi đâu đó.
Trong vô vọng bà cố gắng vùng vẫy, thoát ra khỏi bàn tay đó.
Một giọng nói nhẹ nhàng.
- Ổn thôi mà Mary, đến giờ đi ngủ rồi.
Mary vẫn nằm yên.
BẠN ĐANG ĐỌC
( Full) Mùa gặt - Tess Gerritsen
HorrorĐôi nét về tác giả: Tess Gerritsen (12/6/1953) là một bác sĩ điều trị và một tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về sự trì hoãn trong y học đã dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ...