Chương 08

7 0 0
                                    

Bà lại mơ giấc mơ đó đã hai đêm nay. Các y tá nói với bà đó là hiệu ứng từ loại thuốc bà đang dùng. Hóa chất làm não bà u mê. Sau nhiều ngày ở bệnh viện, tất nhiên bà sẽ gặp những giấc mơ đáng sợ. Ai chẳng thế, không cần lo lắng. Những giấc mơ rồi chúng sẽ qua đi.

Nhưng buổi sáng hôm đó, Nina Voss nằm trên giường của mình trong phòng SICU, những giọt nước mắt tràn mi, bà biết những giấc mơ sẽ không bao giờ mất đi, không bao giờ. Nó là một phần của bà, như trái tim này, giờ nó là một phần của bà.

Một cách nhẹ nhàng, bà đặt tay lên ngực. Đã hai ngày kể từ ca phẫu thuật, mặc dù vết khâu đã bớt đau nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nhói lên làm bà tỉnh giấc giữa đêm, như một sự nhắc nhở về món quà mà bà đã được nhận.

Đó là một trái tim khỏe mạnh, bà biết vậy ngay sau khi bà tỉnh dậy. Suốt những tháng bị bệnh, bà quên mất cảm giác có một trái tim khỏe mạnh, cảm giác đi bộ mà không cần thở gấp gáp, để cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ, ấm áp. Bà thấy những ngón tay đang hồng hào. Bà đã bị bệnh quá lâu, chờ chết quá lâu, và đã chấp nhận cái chết. Cuộc sống là cái gì đó lạ lùng với bà. Nhưng giờ thì bà thấy được cuộc sống bằng chính đôi tay của mình, có thể cảm thấy nó trên từng đầu ngón tay.

Và cảm thấy nhịp đập của trái tim.

Nhưng bà chưa bao giờ cảm thấy nó thuộc về bà, chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ.

Khi còn nhỏ, bà thường mặc lại quần áo của chị, những chiếc áo len còn tốt của Caroline, những chiếc váy dạ hội mà chị bà ít dùng đến. Cho dù những thứ đó kiểu gì cũng thuộc về Nina nhưng bà chẳng bao giờ ngừng nghĩ tới chúng như thứ đồ của chị mình. Bà luôn tâm niệm, đây là váy của Caroline, đây là áo của Caroline.

Và trái tim này là của ai? Bà tự hỏi, bàn tay vuốt nhẹ lên ngực.

Vào buổi chiều, Victor vào thăm bà. Bà nói với chồng:

- Em lại thấy giấc mơ đó, giấc mơ về thằng bé, em thấy sợ quá, khi tỉnh dậy, em không ngừng khóc.

- Chỉ là mơ thôi em yêu. Chẳng phải họ đã cảnh báo em về những hiệu ứng phụ đó sao?

- Em nghĩ nó mang một ý nghĩa nào đó, anh không thấy ư? Em mang một phần của nó trong mình, một phần vẫn sống. Em có thể cảm thấy nó.

- Y tá lẽ ra không được nói với em về thằng bé.

- Tự em hỏi cô ấy đấy chứ.

- Cũng vậy thôi. Chẳng tốt đẹp gì khi nói về điều đó. Cả em, cả thằng bé.

- Không, không phải đứa bé, mà là gia đình, nếu nó có gia đình.

- Anh nghĩ họ không muốn nhắc lại, nghĩ xem Nina, đây là một việc rất nhạy cảm, có lý do cả mà.

- Nhưng gửi cho họ một lá thư cảm ơn thì đã sao? Có thể nặc danh mà, chỉ đơn giản là...

- Không, Nina, tuyệt đối không.

Nina đặt mình xuống gối im lặng. Cô lại là kẻ ngốc nữa rồi. Victor luôn đúng.

- Hôm nay trông em tuyệt lắm, em yêu. Em đã ngồi vào xe lăn chưa?

- Hai lần. Đột nhiên căn phòng trở nên lạnh lẽo, cô nhìn ra xa và co người lại.

( Full) Mùa gặt - Tess GerritsenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ