Chương 14 phần 1

6 0 0
                                    

Yakov không còn mơ về mẹ cậu đã nhiều năm, hiếm khi nghĩ về bà ấy nên cậu nghĩ mình đã quên mất. Nhưng khi lênh đênh trên biển mười ba ngày, cậu đã thức dậy với một ký ức rõ mồn một về bà, gần như cậu ngửi thấy mùi của bà, hình ảnh cuối cùng cậu nhớ về bà là nụ cười. Một lọn tóc vàng xòa xuống má. Đôi mắt xanh như nhìn xuyên thấu cậu, như thể cậu không có thực, cậu trong suốt. Khuôn mặt của bà quen thuộc với cậu tới nỗi cậu biết chắc đấy là mẹ mình. Nhiều năm qua cậu cố gắng để nhớ xem bà ra sao, nhưng khuôn mặt bà chưa bao giờ đến gần với cậu. Yakov chẳng có ảnh, cũng không có di vật gì. Nhưng đôi khi trong nhiều năm qua, cậu mang ký ức về khuôn mặt của mẹ trong sâu thẳm bóng tối tâm hồn cậu. Đêm qua, mọi thứ đã trở lại.

Cậu nhớ về mẹ mình, bà rất đẹp.

Chiều hôm đó, biển phẳng lặng như gương và bầu trời có màu xám như nước biển, đứng trên boong tàu nhìn ra xa, Yakov không thể nói đâu là biển đâu là trời. Chúng chỉ phân biệt bởi một đường mờ mờ. Cậu nghe thấy mọi người nói là thời tiết xấu lắm, ngày mai mọi người không thể mang xuống nhiều súp và bánh mì hơn. Cho dù hôm nay trời yên bể lặng nhưng không khí nặng nề mùi kim loại và có vẻ sắp mưa. Yakov cuối cùng cũng có thể dụ Aleksei ra ngoài.

Chỗ đầu tiên Yakov đưa nó ra quả là địa ngục. Phòng máy.

Chúng mò mẫm trong bóng tối một lúc cho đến khi Aleksei kêu ca rằng mùi dầu làm nó phát ốm. Aleksei có bụng như một cậu bé, vì thế Yakov phải mang nó lên cầu chỗ mà thuyền trưởng bận không có thì giờ nói chuyện với chúng, hoa tiêu cũng vậy. Yakov thậm chí còn chẳng thể có vị trí khách đến chơi danh dự như mọi lần.

Tiếp đó, chúng đến nhà bếp nhưng đầu bếp đang điên tiết và không cho chúng thậm chí một mẩu bánh mì, anh ta phải phục vụ cả đám hành khách, những người họ chưa bao giờ thấy. Họ là một đôi lắm chuyện. Anh ta luôn phàn nàn, yêu cầu lắm thứ. Anh ta đặt cộp cái cốc và chai rượu vào khay cho người phục vụ, anh ta nhấn nút và gửi nó lên trên, chỗ có khoang riêng. Sau đó anh ta quay lại lò chỗ cái chảo đang sôi và nồi đang được đun, anh ta mở một cái ra, lấy bơ và hành, đảo đều chúng lên bằng cái thìa gỗ.

- Hành thì phải đun lâu, để chúng nhừ ra như sữa ấy. - Anh ta nói. - Cần phải có kiên nhẫn mới nấu kỹ được nhưng chằng ai chịu kiên nhẫn thời nay cả. Mọi người muốn mọi thứ phải được làm ngay, vứt vào lò vi sóng và ăn như ăn da ấy thôi. - Anh ta đậy nắp nồi, rồi quay sang chảo rán. Bên trong đang rán sáu con chim nhỏ, không con nào to hơn nắm tay. - Chúng như đến từ thiên đàng ấy.

- Đây là những con gà nhỏ nhất mình từng thấy. - Aleksei thì thào.

Đầu bếp phá lên cười.

- Chim cút đấy, đồ ngố.

- Sao chúng ta chưa bao giờ ăn nhỉ?

- Bởi vì cậu đâu có ở trong cabin của khách. - Người đầu bếp lật con chim, đổ vào đĩa và rắc hạt lên đó. Rồi anh ta quay lại, mặt đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi. - Họ sẽ không thể than phiền về thứ này. - Anh ta nói, rồi đưa nó cho người phục vụ.

- Cháu đói quá. - Yakov kêu.

- Cháu lúc nào chả thể, cắt một miếng bánh mì đi, bánh hơi ỉu rồi nhưng nướng lại được đấy.

( Full) Mùa gặt - Tess GerritsenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ