Chương 21

3 0 0
                                    

- Bao lâu rồi?

- Một giờ. - Katzka nói.

Abby ôm lấy mình và hơi run, trời đêm trở lạnh và bên trong chiếc xe, hơi thở của họ làm thành một màn sương mờ.

- Anh nói hay nhỉ? Gần một tiếng, mà tôi thấy như cả đêm rồi.

- Chỉ là tương lai thôi, tôi đã dành nhiều thời gian cho chuyện theo dõi rồi, khi mới vào nghề.

- Khi anh còn trẻ à? - Cô chẳng thể tưởng tượng ra cảnh anh ta hồi trẻ như thế nào với một khuôn mặt búng ra sữa. - Sao anh lại làm cảnh sát?

Anh nhún vai, vẫn nhìn ra cửa.

- Vì nó hợp với tôi.

- Điều đó giải thích tất cả sao?

- Thế sao cô lại muốn làm bác sĩ?

Cô lau một lớp sương trên kính và nhìn ra ngoài.

- Tôi không biết trả lời thế nào cho phải cả.

- Khó vậy sao?

- Phức tạp thật đấy.

- Đúng là không đơn giản, giống như lòng tốt của con người vậy.

Đến lượt cô nhún vai.

- Lòng nhân từ chẳng mấy khi thấy sự vắng mặt của tôi. Tôi muốn làm việc gì đó thật tốt, tốt cho xã hội này. Và tôi nghĩ nghề bác sĩ sẽ giúp cho những người bệnh có cơ hội sống sót.

- Cô đi học tám năm, sau đó cô lại tiếp tục được đào tạo thêm năm năm nữa, có vẻ như một lý do hoàn hảo đấy.

Cửa xe lại mờ do sương đêm. Cô lấy tay lau và cảm thấy cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.

- Tôi đoán là tôi phải đưa ra một lý do chính đáng thì anh mới tin. Đúng vậy, tôi chọn nghề bác sĩ không đơn thuần chỉ là như vậy. Thực ra, đó là vì em trai tôi.

Tới đây Abby xúc động dừng lại một lúc. Sau đó, cô nói tiếp:

- Khi nó mười tuổi, nó phải nhập viện, tôi đã dành nhiều thời gian quan sát bác sĩ của em mình, và xem họ làm việc thế nào.

Katzka đợi cô tiếp tục nhưng cô không nói gì, anh đành lên tiếng.

- Em trai cô không còn nữa à?

Cô lắc đầu buồn bã:

- Nó mất lâu rồi. - Cô nhìn xuống, những giọt nước đọng trên tay cô. Ấm như nước mắt vậy. Cô nghĩ. Và trong một lúc cô thấy cô rơi nước mắt thực sự. Cô cảm thấy hài lòng vì Katzka vẫn im lặng, cô không muốn trả lời thêm một câu hỏi nào nữa, nó sẽ khiến cô nhớ về những phòng bệnh và hình ảnh của Pete, đang nằm trên giường, máu nhỏ xuống đôi giày tennis mới. Đôi giầy mới nhỏ làm sao, nhỏ quá cho một cậu bé mười tuổi. Và sau đó là những ngày tháng thấy nó nằm đó, mất dần sinh khí. Đêm nó chết, Abby đã bế nó ra khỏi giường và bế nó trong tay, nó nhẹ hơn, mong manh như đứa trẻ chưa chào đời.

Cô không kể cho Katzka nghe chuyện này, nhưng cô cảm giác cứ như anh biết hết. Giao tiếp bằng cảm thông. Không phải là một khả năng thiên bẩm mà cô hy vọng anh có. Nhưng rồi có quá nhiều thứ về Katzka khiến cô ngạc nhiên.

( Full) Mùa gặt - Tess GerritsenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ