Chương 118: Vừa gặp lại đã bắt nạt người ta!

320 16 1
                                    

Nói chuyện, nói chuyện gì?

Kim Ngưu cảm thấy hoang mang. . . . Đại thúc bảo là nói chuyện một chút, vậy thì nàng sẽ nói chuyện với hắn một chút, dù sao cũng đã bảy năm không gặp, nói thế nào thì cũng là bạn bè cũ, đúng không? Bạn bè cũ nhiều năm không gặp, chắc chắn là có rất nhiều chuyện muốn nói!

Điều này, Kim Ngưu còn có thể lý giải được, nhưng mà, điều khiến cho nàng không thể lý giải được chính là . . . .

Nói chuyện một chút, tại sao phải nằm ở trên giường?

Nói chuyện một chút, sao phải cởi hết quần áo?

Nói chuyện một chút, mà sao lại 'động tay động chân'?

Trên mông lại truyền đến từng cơn, từng cơn đau nhói, mà đại thúc cũng chẳng hề có chút nương tay, không nói hai lời đã trực tiếp ném nàng lên giường, cởi hết những lớp quần áo thật dày kia, sau đó không nói không rằng, cứ thế mà đánh vào mông nàng.

Kim Ngưu rơi lệ, tất cả mọi hành động của Vương gia đại thúc, nàng đều không thể nào lý giải được, nhưng mà, hắn có thể đừng làm như vậy nữa có được hay không?

Nàng nổi giận, lại không thể nào nhảy cẫng lên, vì vậy, nàng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, dính đầy cả khuôn mặt: "Đại thúc thúi . . . Vừa gặp lại đã bắt nạt người ta . . . . Có ai xấu xa giống như ngươi không chứ . . . Huhuhu. . . ."

Ân Thiên Yết mím môi, không thèm để ý đến nàng, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, đôi tay mang theo sự tức giận mà tiếp tục hung hăng đánh xuống.

Hắn giận, giận nàng không nói tiếng nào mà biến mất nhiều năm như vậy, ngay cả một phong thư cũng không để lại cho hắn.

Hắn giận, giận nàng nhiều năm qua sống tốt như vậy, mà hắn thì lại ngày ngày cơm nuốt không trôi, đêm đến cũng không cách nào ngủ được.

Hắn giận, giận nàng dám mang theo con của hắn đi ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt . . . Còn mang theo một 'con ong' Song Tử khó chơi như vậy theo sát ở bên cạnh mình.

Con của hắn . . . .

Không sai, chính là con của hắn, đứa bé mà hắn chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã không có cách nào dứt bỏ được, ngoại trừ con của hắn thì còn ai có thể khiến cho lòng hắn mơ hồ dao động như vậy?

Hắn càng nghĩ càng giận, bàn tay càng tăng thêm sức lực, cuối cùng, ngay cả Kim Ngưu cũng cảm thấy đại thúc có gì đó không thích hợp, nàng cau mày nhịn đau, thở phì phì nói: "Ân Thiên Yết! Ngươi đánh đủ chưa?"

Ân Thiên Yết hiển nhiên không lường trước được vào lúc này mà nàng còn dám to tiếng với mình, nhất thời lại cảm thấy tức giận: "Đánh đủ chưa sao? Kim Ngưu, bổn vương nói cho nàng biết, hôm nay bổn vương muốn đánh cho nàng không thể nào xuống giường được nữa! Để xem nàng còn có thể chạy đi đâu được! Xem nàng có thể trốn đi đâu được nữa hay không! Nàng có giỏi thì lại trốn thêm bảy năm nữa thử xem!"

". . . ." Kim Ngưu ngẩn ra, lửa giận đang tràn ngập trong lòng lại ngay lập tức hóa thành hư vô, chậm rãi tiêu tan, nàng cúi đầu, đuối lý nói: "Ta cũng không phải là cố ý không nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy . . . ."

[Hoàn](Chuyển ver: Ngưu - Yết): Vương gia đại thúc, người thật xấu!Where stories live. Discover now