Chương 128: Hai mẹ con vô lương

234 15 0
                                    

"Không cho phép?" Ân Thiên Yết nhướng cao mày: "Nếu nàng đã nói phải nhận tổ tông nhà nàng trước thì hãy mời bọn họ tới đây, sau khi nhận tổ tông nhà nàng xong thì ta đưa Tiểu Phàm vào cung!"

". . . ." Kim Ngưu lại bị cứng họng một lần nữa, tổ tông nhà nàng . . . nàng làm gì mà có tổ tông cơ chứ . . . . nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương mà thôi . . . Nhưng mà, bây giờ nàng đang nổi nóng, làm sao có thể chịu yếu thế? Kim Ngưu liếc mắt nhìn con trai mình: "Tiểu Phàm, nói cho hắn biết tổ tông nhà chúng ta là ai?"

Tiểu Phàm cực kỳ biết phối hợp, hai chân lập tức đứng nghiêm chỉnh, tay làm động tác chào tiêu chuẩn theo kiểu nhà binh ở hiện đại: "Tổ tông của chúng ta là chủ tịch Mao!"

Kim Ngưu vô cùng hài lòng, liếc nhìn Ân Thiên Yết một cái: "Đó, ngươi thấy không? Chúng ta phải bái tổ tông của mình trước!"

Ân Thiên Yết hít một hơi thật sâu, tự nói với mình không được tức giận, mấy năm nay nha đầu này đã ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, mình cũng không nên tức giận với nàng, huống chi là mình đã đáp ứng với con trai rồi.

Vì vậy, hắn nặng nề gật đầu một cái: "Được, vậy nàng nói đi, nàng muốn bái tổ tông thế nào?"

"Ack . . . ." Bái như thế nào cũng là một vấn đề nan giải, Kim Ngưu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nơi này không có bức hình chân dung của chủ tịch Mao thì bái lạy thế nào? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt, lại đốt mấy nén hương rồi ngửa mặt lên trời, lạy trời ba lạy?

Vậy cũng không được, lỡ như lạy nhầm người thì phải làm sao bây giờ? Trên trời nhiều Bảo Bình tiên như vậy, ai biết chủ tịch Mao có ở trên đó hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nói dứt khoát: "Tiểu Phàm, đi lấy cho mẫu thân một tờ giấy và một cây bút ra đây, chúng ta bái tổ tông của chúng ta trước, sau đó đi bái tổ tông của hắn."

"Được!" Tiểu Phàm rất nghe lời, không nói hai lời đã chạy đi tìm giấy và bút.

Trông thấy cây bút lông, Kim Ngưu lại cảm thấy đau khổ, bình sinh nàng ghét nhất là dùng bút lông để viết chữ nha, thế mà lại vì cái nghi thức nhận tổ quy tông vĩ đại này mà nàng lại rất quy củ mà cầm nó lên, nguệch ngoạc vài đường trên giấy, không biết là đang vẽ cái gì.

Tiểu Phàm và Ân Thiên Yết đến gần hơn để nhìn, bởi vì muốn dụ dỗ Kim Ngưu có thể vui vẻ mà theo mình vào cung nên Ân Thiên Yết đành lòng dối gạt lương tâm, thở dài nói: "Ồ, không tệ, nha đầu, con cá nàng vẽ trông rất có cá tính, nhưng dù vậy thì cũng đừng nên vẽ cả xương cá lòi ra ngoài như vậy chứ."

Kim Ngưu hơi ngừng tay một chút, trên trán xuất hiện ba vạch đen: "Đại thúc, mở to con mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây là chữ 'Mao', chữ 'Mao' trong chủ tịch Mao đó!" Mụ nội nó! Dám nói nàng vẽ cá sao? Con mắt của hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy?

". . . ." Ân Thiên Yết sờ sờ khóe miệng, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tiểu Phàm đứng bên cạnh sung sướng cười trộm, nhìn thấy phụ vương không nói được câu nào, trong lòng bé vô cùng vui vẻ.

"Ơ, mẫu thân, bái tổ tông mà phải vẽ rắn sao? Tổ tông của chúng ta còn có rắn nữa à? Chẳng lẽ đó là Bạch Xà và Hứa Tiên mà lúc trước mẹ đã kể cho con nghe sao?"

[Hoàn](Chuyển ver: Ngưu - Yết): Vương gia đại thúc, người thật xấu!Where stories live. Discover now