Chương 140: Ấm áp

212 12 0
                                    

Kim Ngưu nằm trên cành cây tự lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không để ý bên dưới gốc cây có một bóng người đang từ từ đến gần.

"Làm sao đây, bây giờ ta vừa muốn trở về lại không dám trở về, nếu ta về thì Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ?"

"Nhưng mà, nếu ta không trở về thì sao? Xử Nữ cũng chẳng biết ta ở chỗ này, cô ấy thấy ta mất tích sẽ nghĩ là ta bị bắt cóc, cô ấy . . . sẽ suy sụp mất . . ."

"Hay là, nếu có thể thì mang Tiểu Phàm cùng trở về được không? Như vậy có ổn không? Có hy vọng này sao?"

"Nhưng mà, nếu ta mang Tiểu Phàm trở về thì đại thúc . . . phải làm sao bây giờ . . ."

Kim Ngưu bỗng dưng trầm mặc.

Mà bóng người đang đứng dưới gốc cây, lúc nghe thấy câu này thì cũng khựng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn Kim Ngưu đang thất Thần nằm trên cành cây, môi mỏng mím chặt trở nên trắng bệch, mang theo sự lạnh lùng sắc bén.

"Đại thúc . . . hình như rất thích Tiểu Phàm." Trầm mặc một lúc lâu, Kim Ngưu lại tiếp tục lẩm bẩm: "Nếu không nhìn thấy Tiểu Phàm thì chắc là hắn sẽ rất đau khổ."

"Mà hình như Tiểu Phàm cũng rất thích nơi này, nơi này có cha của nó, có bà nội là thái hậu, có hoàng thượng là thúc thúc, còn có một đống hoàng tử ca ca . . . bọn họ đều thương Tiểu Phàm, nói thẳng ra, người mong mình trở về nhất cũng chỉ có Xử Nữ . . . và đám người trong 'Hỏa Diễm Minh' kia thôi."

"Ôi, mấy tên kia cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, nếu Tiểu Phàm ở cùng với bọn họ lâu ngày cũng sẽ học theo những thói xấu đó, ta không muốn Tiểu Phàm trở thành đại ca xã hội đen đâu . . ."

"Làm sao bây giờ, thật là đau đầu mà, chẳng lẽ không có cách nào có thể vẹn toàn đôi bên sao?"

"Nếu đã thật sự muốn ta vĩnh viễn ở lại nơi này, sao không cho sét đánh bay trí nhớ của ta đi, như vậy thì ta cũng không phải lo lắng đến cái này cái nọ nữa."

"Đáng ghét, ta ghét ông trời, ta ghét đại thúc . . ." Kim Ngưu buồn bực hừ một tiếng, giọng nói có chút uể oải.

"Ghét ông trời thì ta có thể hiểu được, nhưng tại sao lại ghét đại thúc?" Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp có chút lãnh đạm chợt vang lên.

Kim Ngưu nhất thời không ý thức đến chuyện đột nhiên xuất hiện một âm thanh kỳ quái, nghe thấy vấn đề này, nàng bĩu môi, nói theo bản năng: "Nếu không phải đại thúc làm chuyện đó với ta thì ta sẽ có Tiểu Phàm sao? Nếu không có Tiểu Phàm thì ta cũng sẽ không phiền não như vậy, dĩ nhiên là ta ghét đại thúc rồi. . ."

"Ồ? Xem ra đúng là lỗi của ta rồi." Ân Thiên Yết thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười, nha đầu này có lúc thật đáng yêu, bảy năm không gặp, tuy nàng trở nên thành thục nhưng vẫn mang theo vẻ ngây thơ, trong sự ngây thơ đó lại có chút đại trí nhược ngu. (ý là người tài có vẻ ngoài đần độn, giống câu 'tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ấy)

Nói nàng ngu ngốc thì nàng lại liên tiếp sử dụng mưu mô xảo quyệt khiến cho ngươi không thể chống đỡ được, cũng vô lực cầu xin tha thứ. Nói nàng thông minh thì có lúc nàng lại ngu ngốc đến hết thuốc chữa, lần đầu tiên Ân Thiên Yết gặp phải cô gái như thế này, thật đúng là không biết phải làm sao mà.

[Hoàn](Chuyển ver: Ngưu - Yết): Vương gia đại thúc, người thật xấu!Where stories live. Discover now