Chương 126: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng

244 16 0
                                        

Hạ thần y? Mẹ của bé mà là thần y? Nếu mẹ của bé mà thật sự là thần y thì sao còn có thể bị người ta hạ thuốc? Bi thảm đến nỗi ngay cả cha của bé là ai cũng không biết?

Tiểu Phàm vô cùng khinh thường, mặc dù bé rất yêu mẫu thân, rất thương mẫu thân, nhưng riêng chuyện này thì bé vẫn cảm thấy khinh thường mẫu thân, chẳng qua là. . .aizz . . . thật không có cách nào khác, ai bảo bé là do mẫu thân sinh ra cơ chứ? Bởi vậy bé cũng không thể nào ghét bỏ mẫu thân được.

"Đệ là . . . con trai của nàng ấy?" Cuối cùng thì Ân Bảo Bình cũng đã khôi phục lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Phàm, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được một câu, giọng nói trầm thấp giống như vừa trải qua một trận đè nén cực kỳ khổ sở, trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹn.

"Đúng vậy!" Tiểu Phàm gật đầu thật mạnh, sau đó cười ngọt ngào, ngây ngô nói: "Tam ca cũng biết mẫu thân sao? Không ngờ Tiểu Phàm lại có nhiều người thân như vậy, Tiểu Phàm còn tưởng rằng, ngoại trừ mẫu thân và sư phụ thì cũng chẳng còn ai khác nữa chứ."

Bàn tay của Ân Bảo Bình khẽ siết chặt, trong lòng bỗng dưng đau nhói, đứa bé này. . . . thật sự là con trai của nàng sao?

Chợt nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên tái nhợt, cái đêm bảy năm về trước kia . . . . .

Lúc nàng trúng xuân dược . . . . hoàng thúc đã mang nàng đi, chẳng lẽ. . . . .

Chẳng lẽ, lúc đó bọn họ đã . . . . .

Đã . . . . .

Bàn tay đang nắm chặt của hắn nổi đầy gân xanh.

Ân Thiên Yết nhìn hắn một cách thâm trầm, sau đó cất giọng nói: "Người đâu!"

"Có mạt tướng!" Lưu Viễn quỳ một chân xuống, cung kính ngước lên nhìn Ân Thiên Yết, yên lặng đợi lệnh.

"Hồi phủ!" Nói xong, hắn bế Tiểu Phàm trở vào xe ngựa, sau đó lại trèo lên lưng Bạch Mã, quay đầu nhìn về phía đám người Ân Bảo Bình: "Bổn vương mang hai mẹ con bọn họ về phủ trước, lát nữa sẽ vào cung phục mệnh sau!"

"Cung tiễn Yết vương điện hạ!"

Ân Thiên Yết gật đầu đáp lại, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cỗ xe ngựa hào hoa không ngừng tiến về phía Ân vương phủ.

Đôi mắt của Ân Bảo Bình khẽ trầm xuống, trong ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo lại toát ra một chút bất đắc dĩ, dáng vẻ mơ hồ giống như là đang chìm vào suy nghĩ, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không thể nào nghĩ ra được, người đó. . . .ở trong xe ngựa, đang ngủ say thật sao?

Nếu không phải như vậy thì chẳng lẽ khi đó, hoàng thúc cũng đang giả bộ giống như mình không hề hay biết?

"Tam ca, huynh làm sao vậy?" Ân Song Ngư khó hiểu nhìn Tam ca của mình, hắn vừa mới hồi thần lại từ trong cơn kinh ngạc, không ngờ Hạ thần y lại có con với hoàng thúc, vậy chẳng lẽ sau này nhìn thấy Hạ thần y, bọn họ phải gọi nàng là hoàng thẩm sao?

Nhưng mà, hình như Hạ thần y vẫn còn chưa thành thân với hoàng thúc? Theo lý mà nói thì bọn họ không cần phải gọi nàng là hoàng thẩm, nhưng nàng và hoàng thúc đã có với nhau một đứa con trai lớn như vậy, bọn họ không gọi nàng là hoàng thẩm thì nghe sao được?

[Hoàn](Chuyển ver: Ngưu - Yết): Vương gia đại thúc, người thật xấu!Where stories live. Discover now